Chương 320: Sát Vương (2)
Mà bản thân mình cũng là kỳ tài võ đạo, tay nắm đại quyền, nếu không ở trong kinh thành thì đi đến bất cứ nơi nào cũng có thể nhận chức phiên vương, đủ khả năng để gọi một tiếng thổ hoàng đế.
Nhưng Hoài Bình Quận Vương xem thường nơi khác, thiên hạ của Đại Ngụy, có chốn nào phồn hoa hơn kinh thành? Có nơi nào tốt hơn kinh thành?
Hắn ở trong kinh thành muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, không có ai dám trêu chọc hắn, tất cả mọi người phải nhường hắn ba phần, cho dù là đại Nho cũng phải tôn kính gọi một tiếng Vương gia.
Nhưng một tên Hứa Thanh Tiêu con cỏn.
Một thứ chẳng khác gì con kiến, thế nhưng lại năm lần bảy lượt khiêu khích hắn, làm Hoài Bình Quận Vương thật sự không thể nhịn nhục nổi.
Lúc trước hắn giáo huấn Hứa Thanh Tiêu, là đã tỏ ý cảnh cáo, không ngờ rằng Hứa Thanh Tiêu chẳng những không biết điều mà khép nép, lại còn động đến giới hạn của hắn.
Hứa Thanh Tiêu!
Ngươi thật sự cho rằng bản vương không dám giết ngươi sao.
Hoài Bình Quận Vương nhắm chặt hai mắt trong một khắc, hắn trầm mặc không nói.
Nhưng vào lúc này, một thanh âm vang lên.
“Hạ quan Phó thống lĩnh Tưởng Hâm Ngôn của Bát môn kinh Binh, phụng lệnh Hình bộ, truy nã nghi phạm Hoài Bình Quận Vương, mong Vương gia có thể nể chút mặt mũi, đến Hình bộ tiếp nhận thẩm tra, nếu không… Phía trên có lệnh, người phản kháng, giết không tha!”
Giọng của Tưởng Hâm Ngôn vang lên.
Hắn vẫn còn cung kính với quận vương, bởi vì đây là Hoài Bình Quận Vương, là Vương gia của Đại Ngụy, hắn cung kính là chuyện bình thường.
Chỉ là thanh âm này to lớn vang dội, lọt vào tai Hoài Bình Quận Vương, chính là vô cùng nhục nhã chói tai.
“Ha ha ha ha ha!”
“Người phản kháng? Giết không tha!”
“Bản vương lại muốn xem thử, các ngươi có dám giết bản vương hay không, truyền lệnh bản vương, phàm là kẻ xâm nhập vương phủ, giết không tha!”
Hoài Bình Quận Vương hoàn toàn nổi giận rồi, hắn tức giận tận trời, hốc mắt muốn nứt ra.
Hắn là vương!
Là Vương gia Đại Ngụy.
Phụ thân hắn là thân vương, vì sao, vì sao, vì sao, một thứ giống như con kiến, cũng dám trêu chọc chính mình, vì sao loại người này, dám trêu chọc mình!
Giết không tha?
Giỏi cho một câu ‘giết không tha’!
Toàn bộ cơ thể Hoài Bình Quận Vương đều đang run rẩy, không phải sợ hãi, mà là phẫn nộ, phẫn nộ đến mức tận cùng.
Đám ca cơ sững sờ ngay tại chỗ, đám nhạc sư cũng bị dọa sợ, khí tức này quá khủng bố, giống như rơi vào hầm băng.
“Vì sao? Vì sao các ngươi không nhảy! Vì sao các ngươi không tiếp tục tấu nhạc? Ngay cả các ngươi cũng không nghe lời bản vương sao?”
Ngay sau đó, Hoài Bình Quận Vương đưa ánh mắt hung tàn vô cùng về phía đám ca cơ nhạc sư, người đối diện run bần bật, thậm chí có người nhịn không được mà són cả nước tiểu, bị khí tức đáng sợ này dọa đến mức không thở nổi.
Phụt.
Trong phút chốc, Hoài Bình Quận Vương giơ tay, một người nhạc sư bị đánh nát khí mạch ngay tại chỗ, không chết, nhưng cũng không sống được bao lâu.
“A!”
Có ca cơ hét lên, nhưng thanh âm vừa mới vang lên, nàng cũng bị một chưởng đánh bay, khí mạch chấn vỡ.
Tất cả mọi người đều phát run, nhưng lại căng da đầu tiếp tục ca vũ, tiếp tục tấu nhạc.
Con ngươi của Hoài Bình Quận Vương hiện ra màu vàng, cảm xúc của hắn đang dần bộc phát hoàn toàn.
Theo âm thanh Hoài Bình Quận Vương vang lên, trong nháy mắt mấy trăm tên tử sĩ xuất hiện, ngăn trở bên trong vương phủ, bọn họ biết không thể đánh lại đám kinh binh này, nhưng Vương gia đã ra lệnh, bọn họ liền phải tuân thủ.
“Giết!”
Bên ngoài phủ Quận vương.
Tưởng Hâm Ngôn lạnh nhạt vô cùng, hắn là một trong những thống lĩnh kinh binh, quan chức ngũ phẩm, từng kinh qua chiến trường, cực kỳ chính trực, bất quá hiện giờ vào kinh thành, đã không còn chiến trường sát phạt, nhưng có lệnh trong người, hắn sẽ nghiêm khắc chấp hành.
Nhưng đối phương là Vương gia, trong lòng hắn vẫn có chút kiêng kỵ, nếu như đây là ở trên chiến trường, hắn sẽ không thèm kiêng kỵ gì cả, nhưng nơi này là kinh thành, rất nhiều rất nhiều chuyện, cần phải suy nghĩ cẩn thận.
Nhưng Tưởng Hâm Ngôn cũng rất tò mò về Hứa Thanh Tiêu, một tên chủ sự Hình bộ nhỏ bé, vì sao dám như vậy.
Nhưng sự tò mò này, về sau lại nói, việc trước mắt, chính là hoàn thành mệnh lệnh của mình.
Kinh binh vào phủ, trong phút chốc đao kiếm giao tranh, đám tử sĩ trong phủ quận vương hung mãnh vô cùng.
Hai bên giao tranh máu me tung tóe, gần như không còn gì nể nang.
“Vương gia, chúng ta phụng mệnh hành sự, đừng để đổ máu, nếu không thánh thượng nổi giận thì không tốt đâu.”
Tưởng Hâm Ngôn mở miệng, hắn không hy vọng thật sự xảy ra chuyện đổ máu, nguyên nhân không gì khác ngoài việc, xảy ra án mạng vì chuyện như thế này thật không đáng giá.
“Ngươi cũng xứng dạy ta?”
Nhưng mà, giọng của Hoài Bình Quận Vương vang lên.
Lời này vừa nói ra, Tưởng Hâm Ngôn ngây ngẩn cả người.
Hắn nghe nói qua Hoài Bình Quận Vương ngông cuồng, cũng biết được Hoài Bình Quận Vương ỷ vào thế lực mạnh, nhưng như vậy cũng không khỏi quá ỷ lại, quá ngông cuồng rồi chứ?
Tưởng Hâm Ngôn thoáng trầm mặc.
Nhưng vẫn tiếp tục mở miệng nói.
“Vương gia, đắc tội.”
Nói xong lời này, hắn vung tay lên, tức khắc kinh binh ùa vào, muốn truy nã Hoài Bình Quận Vương.
“Giết!”
Hoài Bình Quận Vương nổi giận gầm lên một tiếng, giờ khắc này, mấy trăm bóng người xuất hiện, những người này là cường giả chân chính, cũng là tử sĩ của Hoài Bình Quận Vương.
Đầu tiên bọn họ lao đến giao chiến với kinh binh, một tên chém giết hơn mười vị kinh binh, vô tình đến cực điểm.
Thấy cảnh tượng như vậy, Tưởng Hâm Ngôn có chút nhíu mày.
Hắn là Bát môn kinh binh, không phải quan sai bình thường, lại còn mang theo mệnh lệnh của Hình bộ, cũng chính là luật pháp quốc gia, kết quả Hoài Bình Quận Vương vẫn kiêu ngạo như thế.
Không chỉ kiêu ngạo mà thôi, hắn thực sự không ngờ được rằng Hoài Bình Quận Vương lại dám giết người của bọn họ.
Đây.… rốt cuộc là loại người gì vậy.
Nhưng bất kể như thế nào, đối phương đã động thủ, Tưởng Hâm Ngôn không dám chần chờ, hắn lựa chọn ra tay, loại xung đột này đã đến giai đoạn gây hấn, hắn còn không ra tay, thì thực sự có vấn đề.
Gừm.
Hổ gầm tiếng động vang lên, chân khí Tưởng Hâm Ngôn hóa hổ dữ, một mình đánh chết trăm vị tử sĩ ngay tại chỗ, hắn không dám động vào Vương gia, nhưng mấy tên tử sĩ hèn mòn có thể tùy tiện giết vài tên.
Về phần đám tử sĩ khác, hắn không có trực tiếp giết, đối phương chưa từng ra tay, không tính phản kháng.
Hắn không hy vọng đổ quá nhiều máu trong vương phủ, nếu không thì phiền toái sẽ càng lúc càng lớn.
Giết không tha là mệnh lệnh, nhưng hắn là thống lĩnh kinh binh thống lĩnh, phải suy xét chu toàn hơn mới đúng.