Chương 333: Hứa Thanh Tiêu Vì Thiên Hạ Bách Tính, Thỉnh Thánh ý! Đại Ngụy Khiếp Sợ! (4)
Hắn ta không muốn chết, hắn ta là vương, là vương của Đại Ngụy, hắn ta còn có thể tiếp tục tác oai tác phúc, hắn ta còn có thể vui vẻ mà sống trên đời này.
Nhưng hiện tại hắn ta sắp phải chết rồi, dường như không ai có thể xem nhẹ khi phải đối diện với sinh tử, nhất là đối với loại tồn tại của nhân thần cực đoan này, cuộc sống của hắn ta sẽ vô cùng phú quý, sao có thể chết được?
Bất luận ngươi trừng phạt hắn ta như thế nào, ngược đãi hắn ta như thế nào, chỉ cần chừa cho hắn ta một con đường sống, hắn ta sẽ thật vui vẻ, mà nếu duy chỉ muốn cho hắn ta chết, hắn ta mới có thể hoàn toàn sợ hãi, triệt để sợ hãi.
"Hứa Thanh Tiêu, buông tha cho con ta đi, ta nguyện ý làm bất kỳ trao đổi nào với ngươi."
"Lão phu cũng đã quỳ xuống rồi."
Giọng nói của Hoài Ninh Thân vương cũng vang lên, ông ta khẩn cầu Hứa Thanh Tiêu buông tha cho con trai của mình.
Ông ta tất nhiên không thể trơ mắt đứng nhìn con trai chết ở trước mặt mình, chuyện này tuyệt đối không thể nào.
Nhưng.
Tất cả mọi lời cầu xin.
Tất cả mọi lời khẩn cầu.
Hứa Thanh Tiêu đều coi thường.
Bởi vì Hứa Thanh Tiêu biết, bọn họ cầu xin, không phải bởi vì thật sự biết sai, mà là sợ chết, nếu buông tha cho Hoài Bình Quận vương, tương lai hắn ta vẫn có thể kiêu ngạo ương ngạnh, vẫn có thể coi mạng người như cỏ rác.
Mà quan trọng nhất là, Hứa Thanh Tiêu không phải vì mình mà thỉnh thánh ý tới, hắn là vì dân chúng vô tội mà thỉnh thánh ý tới, hắn muốn trả lại cho dân chúng thiên hạ một càn khôn trong sạch.
Nghĩ tới đây, Hứa Thanh Tiêu lên tiếng.
"Học sinh, Hứa Thanh Tiêu."
“Thỉnh Thánh Tru Tà!”
Trong thiên địa, Hứa Thanh Tiêu bái lạy thật sâu về phía hư ảnh thánh nhân.
Lời nói của hắn vang vọng núi sông Đại Ngụy.
Trên Văn Cung.
Hư ảnh thánh nhân trăm trượng nhìn về phía hoàng cung Đại Ngụy.
Ầm!
Ánh sáng khủng khiếp rơi xuống.
Điện mang như rồng.
Sấm như thần linh.
Giữa trời đất.
Một thanh kiếm.
Cắt bầu trời dài.
Đây là kiếm của thánh nhân do Hạo Nhiên chính khí ngưng tụ ra, vừa trảm yêu ma, vừa trảm kẻ ác.
“Không!”
“Không!”
“Không!”
Trong ánh mắt Hoài Bình Quận vương hoàn toàn lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng sau một khắc, thánh nhân chi kiếm vô đối chém ra, sau đó chém chết!
Hoài Bình Quận vương sững sờ tại chỗ, trong ánh mắt hắn ta toàn là sợ hãi, sợ hãi thật sâu, còn có không cam lòng cùng tuyệt vọng!
Sau một hơi thở, thân thể Hoài Bình Quận vương phiêu tán, hóa thành chút quang mang, đây là hình thần câu diệt, không phải thân thể chết, mà là ngay cả linh hồn cũng bị chém không còn.
Trong thiên địa này, tuyệt đối không còn Hoài Bình Quận vương nữa.
Đây là thanh kiếm của các vị thánh.
Tội chướng đã trảm.
Tất cả ánh sáng dần dần tiêu tan.
Mây đen cuồn cuộn kia rút lui, một tia kim dương chiếu rọi trên người Hứa Thanh Tiêu, có vẻ phá lệ bất phàm.
Tiếng sấm cũng không còn.
Giống như nghênh đón một nguồn sống mới.
Văn Cung Đại Ngụy lại yên ắng lại.
Vạn vật trên thế gian dường như đều an tĩnh lại.
Trong triều đình.
Văn võ bách quan im lặng, bọn họ nhìn Hứa Thanh Tiêu, trong lòng vô cùng phức tạp, nhất là đám đại nho này, bọn họ thật sự là không biết Hứa Thanh Tiêu rốt cuộc là người như thế nào.
Vì sao có thể thỉnh được thánh ý?
Nữ đế Đại Ngụy lẳng lặng nhìn tất cả những chuyện này, những chuyện mà Hứa Thanh Tiêu hôm nay làm, làm đảo lộn kế hoạch của nàng.
Mọi người đều im lặng.
Tâm trí của mỗi người đều khác nhau.
Nhưng một màn này, lại khắc sâu trong đầu bọn họ, cả đời này cũng không quên được.
Thánh ý tới nhanh, nhưng đi cũng nhanh, dù sao cũng là thánh nhân chi ý, nếu có thể kéo dài, yêu ma ngày đó, chỉ sợ đều phải chết hết.
Ước chừng qua một khắc sau.
Nữ đế chậm rãi trở lại long ỷ của mình.
Các bách quan lúc này mới khôi phục tinh thần lại.
"Tuyên, Hứa Thanh Tiêu vào điện."
Lúc này, giọng nói của Nữ đế lại vang lên, nàng không có bất kỳ cảm xúc gì, chỉ là mở miệng nói như vậy.
Bên ngoài điện.
Hứa Thanh Tiêu nhìn Hoài Bình Quận vương đã hình thần câu diệt, nội tâm hắn vô cùng bình tĩnh.
Vui sướng không?
Vui sướng!
Nhưng Hoài Bình Quận vương chết không đáng tiếc, đây là tội mà hắn ta xứng đáng có được, hắn biết, những chuyện mà hôm nay mình làm ra, đã làm rối loạn kế hoạch của Nữ đế, nhưng hắn càng biết chính là.
Nếu mình không làm như vậy, như vậy cả đời này mình đều ăn ngủ không yên.
Bây giờ.
Hứa Thanh Tiêu thở hắt ra một hơi, hoàn toàn thở phào ra.
Lại nghe được tiếng Nữ đế sau đó.
Hứa Thanh Tiêu đi vào trong điện.
"Học sinh, Hứa Thanh Tiêu, tham kiến bệ hạ."
Hứa Thanh Tiêu vào điện, hắn không tự xưng là thần, mà lại tự xưng là học sinh.
Mới vừa rồi từ quan, không phải là một câu nói đùa.
"Trẫm, không cho phép ngươi từ quan."
Nữ đế mở miệng, câu đầu tiên đã tỏ rõ thái độ.
Ngay sau đó, nàng tiếp tục nói.
"Hoài Bình Quận vương, tội không thể tha, thánh ý khó dung, bị thiên địa tru diệt, trẫm ra lệnh, rút vương vị của hắn ta, xóa tên Tông nhân phủ, con nối dõi đời đời không thể làm quan."
"Hơn nữa, còn phủ quân Bình Khâu Trương Nam Thiên trong sạch, chiêu cáo thiên hạ, vì hắn lật án, phàm là quan viên Đại Ngụy liên quan đến vụ án này, cho ngàn lượng lương hưu, con cháu hậu duệ ưu tiên tuyển dụng."
"Hoài Ninh Thân vương, tập hợp hai mươi lăm triệu vạn lượng bạc, trong vòng ba ngày, giao cho Hộ bộ, đồng thời, con trai phạm phải sai lầm ngập trời, thân là cha, nên gánh vác trách nhiệm, thu hồi Kỳ Lân binh phù, để an ủi lòng dân chúng thiên hạ."
"Mà, Hứa Thanh Tiêu, hôm nay đoạt quyền, giữ thượng thư lệnh, điều khiển Bát môn kinh binh, đây là đại tội."
"Truyền lệnh, giải vào thiên lao, chờ xử trí."
"Chúng ái khanh, có ý kiến gì không?"
Nữ đế Đại Ngụy mở miệng, nếu ván đã đóng thuyền, nàng không có gì để nói, nên phạt thì phạt, nên rửa sạch oan khuất thì rửa sạch oan khuất.
Binh phù, nàng muốn!
Ngân lượng vật chứng, nàng cũng muốn!
Hoài Bình Quận vương có chết hay không, trong mắt nàng không có gì khác nhau, chỉ cần đạt được mục đích là được.
Về phần Hứa Thanh Tiêu, hắn quả thực phạm phải sai lầm lớn, điểm này không thể nghi ngờ, cũng không cách nào tranh cãi gì, nếu là trước đó, Hứa Thanh Tiêu lựa chọn nhượng bộ một bước, Hoài Bình Quận vương không chết, vậy thì tội lỗi của Hứa Thanh Tiêu cũng có thể miễn trừ.
Đây cũng là một cuộc giao dịch, nhưng Hứa Thanh Tiêu không đồng ý, cho nên hắn chỉ có thể vào thiên lao, chờ ngày xử lí.
Đây là triều đình.
Nói cho cùng, rất nhiều chuyện, thân bất do kỷ.
Các bách quan nhìn thoáng qua nhau, mà Trần Chính Nho mở miệng nói đầu tiên.
"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Trần Chính Nho biết, Nữ đế vẫn đang bảo vệ Hứa Thanh Tiêu, chỉ là đưa vào thiên lao, cũng không phải là thực sự muốn xử tử Hứa Thanh Tiêu, cho nên hiện tại theo ý của Nữ đế là tốt nhất.
Mà theo Trần Chính Nho mở miệng, bách quan cũng nhao nhao hưởng ứng.