Người Chơi Hung Mãnh

Chương 334: Hứa Thanh Tiêu Vì Thiên Hạ Bách Tính, Thỉnh Thánh ý! Đại Ngụy Khiếp Sợ! (5)

Chương 334: Hứa Thanh Tiêu Vì Thiên Hạ Bách Tính, Thỉnh Thánh ý! Đại Ngụy Khiếp Sợ! (5)

Cho dù là Hứa Thanh Tiêu, sau khi nghe xong ý chỉ của Nữ đế, cũng không có một câu phản bác.
Bởi vì mình đoạt quyền đích thật là sai lầm, điểm này không thể nghi ngờ, cho nên hắn nhận tội.
Tự nhiên, tất cả ánh mắt, toàn bộ rơi vào trên người Hoài Ninh Thân vương.
Ông ta là người duy nhất không có thái độ.
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Hoài Ninh Thân vương chỉ là kinh ngạc nhìn trên mặt đất trống rỗng.
Một lát sau, Hoài Ninh Thân vương chống nạng nói.
"Bệ hạ, thân thể lão thần có bệnh, muốn trở về nghỉ ngơi."
Chỉ là một câu này, không có chỉ trích Hứa Thanh Tiêu, cũng không tham tấu Hứa Thanh Tiêu, Hoài Ninh Thân vương chỉ nói một câu đơn giản như vậy, liền xoay người rời khỏi triều đình.
Trước khi đi, Hoài Ninh thân vương nhìn thoáng qua Hứa Thanh Tiêu.
Không có ác ý, không hung ác, không có hận ý, không có gì, chỉ là nhìn thoáng qua.
Mà Hứa Thanh Tiêu trong lòng rất rõ ràng.
Bản thân đã hoàn toàn đắc tội Hoài Ninh Thân vương.
Nhưng làm cho Hứa Thanh Tiêu có chút khác thường chính là, Hoài Ninh Thân vương, thế nhưng một câu cũng không có công kích mình, nhi tử của mình, chết ở trước mặt mình, lại không lộ ra một chút hận ý nào đối với mình.
Cũng không có công kích mình, ngay cả khẩn cầu bệ hạ xử tử tại chỗ mình cũng không có.
Tuy rằng bệ hạ sẽ không làm như vậy, nhưng Hoài Ninh Thân vương không nói lời nào, ngược lại có vẻ cực kỳ cổ quái.
Hứa Thanh Tiêu hiểu được.
So với Hoài Bình Quận vương cuồng vọng kiêu ngạo, loại người trầm mặc không nói này, mới là loại tồn tại khủng bố thực sự.
Con ruột chết mà cũng có thể nhịn xuống.
Đây là loại người như thế nào.
Hoài Ninh Thân vương rời đi.
Bóng lưng ông ta run rẩy, chống nạng, từng bước từng bước đi xuống bậc thang.
Mà kim giáp thị vệ từ ngoài điện đi tới, mang theo Hứa Thanh Tiêu.
Đi vào nhà tù.
Nhìn tất cả những chuyện này, tất cả mọi người đều im lặng, thực sự không biết phải nói gì mới tốt.
“Bãi triều!”
Một câu nói thản nhiên vang lên.
Sau khi bách quan hô to một tiếng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, liền bãi triều.
Sau khi bãi triều, tất cả mọi người đều trầm mặc không nói.
Có vẻ tâm sự nặng nề.
Một canh giờ sau.
Tất cả những chuyện xảy ra trong triều, trong nháy mắt đã lan truyền khắp kinh đô Đại Ngụy.
Dân chúng thật không ngờ, Hứa Thanh Tiêu lại minh oan cho dân chúng chết oan của phủ Bình Khâu, lại còn thỉnh thánh ý tới, giết chết Hoài Bình Quận vương.
Nhưng cũng không ngờ được Hứa Thanh Tiêu sẽ bị đưa vào thiên lao.
Giờ khắc này, dân chúng có chút phẫn nộ bất bình.
"Hoài Bình Quận vương này, quả thực không phải là người, giết cũng tốt, giết cũng đáng đời, đáng tiếc cho Hứa Thanh Tiêu, Hứa đại nhân!"
"Hứa Thanh Tiêu thật sự là một quan tốt mà, trên thế gian này sao lại có thanh quan như vậy."
"Chúng ta phải lập bài cung phụng Hứa Thanh Tiêu, người quan thanh liêm tốt như thế này, quả nhiên là trừ hại vì dân, trừ hại vì dân."
"Đáng thương cho Hứa đại nhân ta mà."
Dân chúng kinh đô Đại Ngụy bàn tán sôi nổi, bọn họ kể ra hết tất cả mọi chuyện từ khi Hứa Thanh Tiêu nhập học tới nay.
Trên thịnh yến, danh từ thiên cổ, trung quân yêu nước, lúc nào cũng nhớ đến thù hận quốc gia.
Trong yến tiệc Nam Dự Lâu, vì dân chúng kêu oan, thân là nho sinh, lại dám giận dữ mắng đại nho, trượng nghĩa lên tiếng, không tiếc đắc tội đại nho.
Còn là minh ý lập ngôn, dẫn tới việc đám nho giả của Văn cung Đại Ngụy đều chửi bới, lại đến đại náo Hình bộ, cũng là bởi vì Hình bộ bất công, sửa chữa sai lầm.
Mà hôm nay, lại là vì dân chúng trừ hại, hủy đi tiền đồ của mình, bị giam giữ ở thiên lao.
Người như vậy, dùng từ quan tốt để hình dung thì cũng có chút không đủ.
Dân chúng cảm khái, cũng vì phẫn nộ bất bình cho Hứa Thanh Tiêu, đồng thời biết được Hoài Bình Quận vương đã chết, cũng vỗ tay khen ngợi, đại khoái nhân tâm.
Mà các bách quan về đến nhà, cũng bắt đầu nhao nhao bàn luận về việc này, thảo luận kết quả của Hứa Thanh Tiêu sẽ như thế nào.
Bọn họ biết được, Nữ đế chỉ là áp giải Hứa Thanh Tiêu đến thiên lao, cũng có nghĩa là chuyện này còn có đường cứu vãn.
Chỉ là làm thế nào để cứu vãn thì họ không thể nghĩ ra.
Chư vị quốc công đang thương nghị, văn thần cũng đang thương nghị, Lục bộ đang thương nghị, cho dù là Văn Cung Đại Ngụy, không ít đại Nho cũng đang thương nghị làm thế nào cứu Hứa Thanh Tiêu.
Bởi vì họ biết.
Hứa Thanh Tiêu lúc này đây, thật sự không sai.
Cho dù là đám đại Nho Văn Cung Đại Ngụy, đứng ở góc độ của mình, cũng biết Hứa Thanh Tiêu không sai, có thể thỉnh tới thánh ý, chứng minh thánh nhân đều đồng ý những điều mà Hứa Thanh Tiêu làm ra.
Đương nhiên bọn họ cũng phải ủng hộ Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng ủng hộ thì ủng hộ, triều đình lại là triều đình, giữa hai chỗ có rất nhiều điểm khác biệt.
Tất cả mọi người đều biết, Nữ đế không muốn giết Hứa Thanh Tiêu, nhưng mọi người cũng biết, chuyện này cũng tuyệt đối không xong.
Hứa Thanh Tiêu giết vương, tất sẽ dẫn tới một loạt phản ứng dây chuyền, ít nhất phiên vương các nơi nhất định sẽ không đồng ý, bọn họ đều là hoàng thân quốc thích, là người của hoàng thất, Hoài Bình Quận vương có như thế nào cũng không tới phiên Hứa Thanh Tiêu ra tay giết.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Hứa Thanh Tiêu cũng đã giết rồi.
Mặc dù là mượn tay thánh nhân, nhưng người cầm kiếm là thánh nhân, nhưng kẻ giết người, chính là Hứa Thanh Tiêu.
Mọi chuyện chắc chắn sẽ không kết thúc đơn giản như vậy.
Nhưng rốt cuộc sẽ là kết quả gì, cũng không ai biết, khó có thể đoán được.
Ngày hôm sau.
Tin tức đã truyền khắp Đại Ngụy, thậm chí không nói toàn bộ Đại Ngụy, cho dù là bên ngoài Đại Ngụy, chuyện này cũng đã truyền ra ngoài.
Thỉnh thánh ý.
Đây là chuyện lớn, không có khả năng phong tỏa tin tức.
Dân chúng sau khi biết được việc này, đều đại khoái nhân tâm, vỗ tay khen ngợi, nhưng phần lớn vẫn là vì chuyện Hứa Thanh Tiêu kêu bất bình.
Bọn họ cho rằng Hứa Thanh Tiêu trong sạch, cũng cho rằng Hứa Thanh Tiêu không có lỗi, tuy rằng đoạt quyền, nhưng tội không đến mức chết, trừng phạt vài tội cũng được, quyết không thể chôn vùi thanh quan này.
Quan viên các nơi sau khi biết được việc này, cũng là vô cùng cảm khái, nhất là trong phủ Nam Dự.
Lý Quảng Tân biết được việc này, phản ứng đầu tiên là kinh ngạc, thật lâu không thể hoàn hồn.
Cuối cùng Lý Quảng Tân cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, ông ta là phủ quân phủ Nam Dự, tuy rằng muốn trợ giúp Hứa Thanh Tiêu, nhưng thật sự là hữu tâm vô lực mà.
Nhưng rất nhanh, Lý Quảng Tân nhíu nhíu mày, ngay sau đó mở miệng nói.
"Người đâu, tìm một khúc vải lớn, dài trăm trượng, ít nhất rộng ba trượng, treo ở trong phủ Nam Dự, thông báo cho dân chúng chuyện kinh thành, để cho dân chúng tự mình lựa chọn, có bằng lòng thỉnh nguyện cho Hứa Thanh Tiêu hay không."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất