Người Chơi Hung Mãnh

Chương 372: Muốn Ngươi Diệt Vong Thì Phải Khiến Ngươi Điên Cuồng! (6)

Chương 372: Muốn Ngươi Diệt Vong Thì Phải Khiến Ngươi Điên Cuồng! (6)

Các phiên thương dị tộc người Hồ tụ tập lại một chỗ, cười tươi như hoa, đồng thời cũng nói cho nhau nghe nên bẫy người như thế nào.
“Ta cảm thấy có vấn đề, chúng ta làm vậy không sợ làm khiến những người dân Đại Ngụy kia trở mặt hay sao?”
Có phiên thương mở miệng, cảm thấy làm vậy hơi quá đáng.
“Trở mặt? Những người hạ đẳng kia dám trở mặt? Nói một câu không dễ nghe thì lúc trước các huynh đệ Man tộc kia giết đến Tĩnh thành, xém chút đã đánh sập Đại Ngụy luôn rồi, nếu như không phải lúc trước Ngụy hoàng đế quỳ gối trước mặt Man vương giống như con chó, chỉ sợ Đại Ngụy đã sớm không còn.”
“Đúng vậy, đúng vậy, nói một câu không dễ nghe thì là chúng ta đã buông tha cho đám người hạ đẳng kia, nếu không, đổi lại mấy chục năm trước, bọn chúng chính là khổ sai của chúng ta, nữ nhân thì là nô lệ của chúng ta, đám trẻ con kia đều là những con dê hai chân của chúng ta.”
“Kiếm một ít bạc của bọn họ thì sao chứ? Dám thế nào? Dám quậy thì ta báo Hình bộ, để cho nha môn với Hình bộ bắt bọn họ. Đám người này lại trở thành những con chó trung thành cho chúng ta, bắt nạt người một nhà chính là sở trường của bọn chúng.”
“Đúng vậy đó, hơn nữa đằng sau chúng ta không phải là không có chống lưng, nếu như thật sự xảy ra chuyện thì bọn họ sẽ giúp chúng ta. Bất luận như thế nào, nếu như thật sự làm to chuyện thì sẽ phải bồi thường không ít tiền. Hứa Thanh Tiêu hắn dám giết chúng ta? Người Đại Ngụy dám giết chúng ta sao? Nếu như dám giết chúng ta thì triều đình chúng ta sẽ nhịn sao?”
Mấy tên đại phiên thương mở miệng nói mấy lời đại nghịch bất đạo, nhưng bọn chúng lại chẳng hề kiêng nể gì cả.
Phách lối quen thói.
“Được rồi, sau khi trở về nói với mọi người làm một vố thật lớn, tranh thủ kiếm khoản tiền thật to.”
Cuối cùng mười mấy tên đại phiên thương đã quyết định xong, trong hai tháng này sẽ liều chết kiếm tiền, gặp người thì bẫy, không quản hắn sống hay chết.
Mà cùng lúc đó.
Trong Hoài Ninh Vương phủ.
Một nam tử áo đen hồi báo lại chuyện hôm nay ở nha môn Huỳnh Dương cho Hoài Ninh thân vương.
Sau khi Hoài Ninh thân vương nghe xong, ông ta không nhịn được nhíu chặt mày.
“Hứa Thanh Tiêu tuyệt đối không phải loại người chấp nhận nhẫn nhịn.”
“Việc này hơi kỳ lạ.”
Hoài Ninh Thân vương cau mày, ông ta trầm tư. Hứa Thanh Tiêu đối mặt với bách tính bị ức hiếp vậy mà lại nén giận, còn bồi thường bạc cho đám phiên thương. Đây chắc chắn là chuyện không thể nào.
“Cuối cùng thì Hứa Thanh Tiêu đang suy nghĩ cái gì?”
Hoài Ninh Thân vương trầm tư.
Qua một lúc lâu, ánh mắt đục ngầu của ông ta lộ ra ánh sáng.
“Hứa Thanh Tiêu đang gậy ông đập lưng ông!”
Giờ khắc này, Hoài Ninh Thân vương đã đoán được ý của Hứa Thanh Tiêu.
Hứa Thanh Tiêu cố ý yếu thế khiến cho sự cuồng vọng của đám phiên thương càng thêm bành trướng, đến lúc sự ca thán đạt đến trình độ nhất định, Hứa Thanh Tiêu hắn sẽ đột nhiên ra tay, nhổ cỏ tận gốc.
Đây chính là mục đích của Hứa Thanh Tiêu.
“Truyền lệnh xuống, tất cả các phiên thương dị tộc có quan hệ với vương phủ trong khoảng thời gian này yên tĩnh một chút, thành thành thật thật mà làm ăn.”
Hoài Ninh Thân vương mở miệng.
Ông ta đoán được Hứa Thanh Tiêu muốn làm gì, cho nên ngay lập tức ra lệnh phòng ngừa Hứa Thanh Tiêu nhổ cỏ tận gốc.
“Rõ!”
Người đàn ông áo đen khẽ gật đầu sau đó lùi về phía sau đi truyền đạt mệnh lệnh.
Trong vương phủ.
Cho dù đã ra lệnh nhưng không hiểu sao Hoài Ninh Thân vương vẫn có chút bất an.
Hôm sau.
Kinh đô Đại Ngụy vẫn như thường ngày, nhưng vẫn có những điều khác thường.
Ở hai phố đông tây, không, hẳn là trên toàn bộ đường phố buôn bán ở kinh đô đã hoàn toàn đại biến. Một số lượng lớn các phiên thương bắt đầu rao hàng bán đồ vật. Dân chúng đi qua chỉ cần nhìn thôi thì nhất định phải mua, mua không nổi thì nhất định phải bồi thường tiền.
Nếu như đối phương đồng ý mua lại thì phải trả cái giá trên trời, đụng tới là một trăm lượng, năm trăm lượng, một ngàn lượng.
Quan sai cũng lơ là mặc kệ, bách tính kêu khổ thấu trời. Tất cả các tửu lâi đều đang mắng to quan sai không làm, thế nhưng cũng chỉ có thể mắng chửi mà thôi.
Còn đám thương gia lại vô cùng vui vẻ.
Duy chỉ có một đám phiên thương không làm loạn, thành thành thật thật làm ăn.
Ngày thứ hai.
Dân chúng không còn đi những con đường này nữa. Dù sao thì đã bị ám ảnh vì bị lừa bịp. Đám người phiên này có hơi ê răng, nhưng ngay trong nháy mắt, chúng đã nghĩ ra biện pháp.
Bọn họ đem ngọc khí và mỹ thực đặc sắc thậm chí mua hẳn một ít đồ vật bản địa, giá cực kì rẻ, mang thẳng hàng hóa ra giữa đường. Nơi nào có người thì bọn họ sẽ đi nơi đó.
Cách làm rất đơn giản. Gọi một tiếng, ai xem thì người đó đưa tiền. Không đưa? Không đưa thì mấy chục người sẽ lao đến.
Mấy bách tính này có chút chịu không nổi. Nha môn trên các phố tất cả đều là người, mỗi ngày Hình bộ cũng có vài trăm người.
Đều là người mà Binh bộ phái đến, nhưng người phái đến không phải là để chèn ép phiên thương mà là để nói lời hay khuyên bảo dân chúng Đại Ngụy.
Nhưng cũng phải có điều kiện đó chính là khi đám phiên thương lừa gạt tiền tài thì phải cho người dân chứng từ. Mặc dù không biết chuyện này có ý gì, bách tính vốn không muốn những thứ này nhưng quan sai nhất định bảo họ lưu lại chứng từ.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm.
Loại chuyện này càng ngày càng nhiều, càng ngày càng quá đáng đến cuối cùng, đám phiên thương còn dứt khoát đi thẳng đến tửu lâu, đem ngọc khí của mình đặt lên bàn. Nếu như ai không cẩn thận đụng phải làm rơi xuống đất thì phải bồi thường, khách không thường nổi thì chưởng quỹ khách điếm phải bồi thường.
Đến lúc này, tất cả các chưởng quỹ khách sạn đều mắng con mẹ nó.
Mà vào một ngày này, những thương buôn luôn an phận thủ thường kia cũng không ngồi yên được nữa.
Thu nhập trong khoảng thời gian này của đám phiên thương quả thực là tăng vọt. Trước đó mỗi ngày thu được hai ba mươi lượng, bây giờ thu nhập mỗi ngày làm thế nào cũng không ít hơn ba trăm lượng.
Đối mặt với lợi nhuận như thế này thì làm gì có phiên thương nào trụ vững được.
Mọi người cũng bắt đầu gia nhập vào.
Cho dù là Hoài Ninh Thân vương đã hạ lệnh ba lần nhưng cũng không thể ép được đám phiên thương này.
Tất cả mọi người đều đang kiếm tiền, chỉ mình không kiếm được thì ai mà nhịn?
Thế là hầu như tất cả các phiên thương ở kinh đô đều gia nhập vào thời khắc đoạt tiền này. Dù sao thì quan phủ cũng không quan tâm, dù sao thì Hình bộ cũng sẽ giúp bọn họ.
Về phần Hứa Thanh Tiêu?
Chỉ là một tên nhát cáy mà thôi. Hắn thì có thể làm được gì? Có thể giết bọn họ sao?
Trong vương phủ, Hoài Ninh thân vương trầm tư. Ông ta đã hoàn toàn hiểu được dụng ý của Hứa Thanh Tiêu.
Những phiên thương này không thể quản được nữa. Hứa Thanh Tiêu muốn làm cho bọn họ hoàn toàn điên cuồng.
Một chiêu này, gọi là lòng người!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất