Chương 373: Muốn Ngươi Diệt Vong Thì Phải Khiến Ngươi Điên Cuồng! (7)
“Hứa Thanh Tiêu! Ngươi... ngàn vạn lần không nên đụng đến bọn họ.”
Trong vương phủ, âm thanh của Hoài Ninh thân vương hơi lạnh lùng, trong mắt của ông ta đã lộ ra một tia sát cơ.
Chuyện này, ông ta không có bất kì cơ hội nào để phản lại.
“Truyền lệnh ta đi, đoạn tuyệt quan hệ với tất cả đám phiên thương kia, tất cả thư cũng đem đi đốt hết đi, không được để bọn chúng điều tra ra chút manh mối gì.”
Hoài Ninh Thân vương mở miệng nói ra ba mệnh lệnh bởi vì ông ta biết, ngày chết của đám phiên thương kia đến rồi.
Mà vào ngày thứ bảy.
Rốt cuộc, một trận bạo động cũng bắt đầu.
Bách tính trên phố Hoài Nam hoàn toàn nổi giận. Có một người phụ nữ mang theo hai đứa bé đến kinh thành ở nhờ nhà thân thích thì bị một phiên thương chặn lại. Hắn cho người ta nhìn qua rồi đòi của người ta năm mươi lượng bạc.
Người phụ nữ nghèo khó, đừng nói là năm mươi lượng, đến cả năm lượng cũng không có, kết quả là đám phiên thương kia liền đánh cho người phụ nữ này một trận, đến cả hai đứa trẻ cũng không tha. Nếu như không phải có mẹ bọn chúng che lại thì có khi hai đứa trẻ đều phải bị thương rồi.
Người phụ nữ kia tìm tới thân thích, vạch những vết thương của mình rồi nói mọi chuyện ra. Trong tích tắc liền như ngòi nổ, bắt đầu một truyền mười, mười truyền trăm.
Tất cả bách tính đều nổi giận, hoàn toàn nổi giận.
Bách tính trên phố Hoài Nam còn lấy mấy thứ trong nhà ra rồi vọt thẳng đến nha môn.
Khi chuyện này nổ ra thì bách tính ở các con phố khác cũng không nhịn được.
Khoảng thời gian này, toàn bộ kinh đô chướng khí mù mịt, dân chúng lầm than, lửa giận bị đè nén ở trong lòng. Bây giờ nhìn thấy các bách tính khác đòi tiến vào nha môn.
Bọn họ đương nhiên không muốn nhịn nữa.
Ngày hôm đó.
Bên trong học đường Thủ Nhân, bóng dáng người của Hình bộ lần lượt chạy đến, truyền tới từng trận âm thanh.
“Hứa đại nhân, bách tính đã vọt vào nha môn Hoài Nam rồi.”
“Hứa đại nhân, nha môn Huỳnh Dương cũng đã bị bách tính cưỡng chiếm.”
“Hứa đại nhân, nha môn Thành Bắc có hơn ngàn người tụ tập, nói phải đòi lại công đạo.”
“Hứa đại nhân, không xong, Tây nhai đánh nhau rồi.”
Từng trận âm thanh vang lên, mỗi một âm thanh đều tràn đầy vẻ cực kỳ lo lắng.
Mà liền tại lúc này.
Bên trong học đường Thủ Nhân có âm thanh vọng ra.
“Truyền mệnh lệnh của ta, tất cả các quan sai Hình bộ, tất cả các quan sai Binh bộ nhanh chóng chạy về phía tất cả các nha môn ở kinh đô, nói với bách tính hôm nay ta sẽ công thẩm vụ việc này tại Hình bộ. Trương Thượng thư của Hình bộ dự thính, phải đòi lại công đạo cho bách tính.”
“Về phần những phiên thương kia, đưa tất cả vào trong Hình bộ đi, nếu như có bất cứ người nào phản kháng thể xem xét dùng vũ lực trấn át nhưng không được gây tổn thương mạng người.”
Theo mệnh lệnh này truyền ra.
Trong chốc lát, vô số quan sai xuất kích.
Trong học đường Thủ Nhân, sau khi mệnh lệnh của Hứa Thanh Tiêu được đưa ra.
Giờ khắc này, toàn thể Binh bộ và Hình bộ đã muốn động đậy từ lâu.
Phiên thương dị tộc ngày này qua ngày khác hoành hành bá đạo tại kinh đô Đại Ngụy, làm ăn không đàng hoàng, tối ngày làm chuyện bàng môn tả đạo.
Bọn họ đã có phần không nhịn được rồi nhưng bên trên vẫn luôn ra lệnh không cho bọn họ hành động, cho nên trong khoảng thời gian này bọn họ cũng uất ức trong lòng.
Dân chúng chỉ trỏ bọn họ, nói bọn họ là chó của thương buôn, bọn họ cũng tức chứ.
Cữ mãi nhịn tức đầy một bụng, nhất là đám quan sai ở Hình bộ, thậm chí đến cả đi đường cũng bị bách tính chỉ thẳng mặt mà mắng.
Bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng Hứa Thanh Tiêu cũng đã hạ lệnh, chuyện này làm cho quan sai của Hình bộ và Binh bộ vô cùng thư thái.
Trước kia bị chèn ép bao nhiêu thì bây giờ lại càng hung tàn bấy nhiêu.
“Các huynh đệ, Hứa đại nhân đã hạ lệnh truy nã đám phiên thương bất lương, bắt toàn bộ đến Hình bộ chờ xét xử!”
“Còn ngẩn ra đó làm gì, Hứa đại nhân đã hạ lệnh cho Hình bộ và Binh bộ liên thủ, gặp thì bắt ngay.”
“Đi đi đi, bắt toàn bộ lũ khốn kiếp đó lại.”
Từng âm thanh vang lên, là quan sai của Hình bộ và Binh bộ. Bây giờ bọn họ như ngựa thoát dây cương, chạy thẳng đến các con đường lớn.
Nha môn Hoài Nam.
Một lượng lớn kinh binh tuôn ra như ong vỡ tổ. Vẻ mặt mỗi người đều rất nghiêm túc.
Dân chúng giận tím mặt. Bọn họ nhìn những quan binh này bằng ánh mắt tràn đầy sự phẫn nộ.
Những ngày gần đây bọn họ đã phải chịu quá nhiều uất ức, nên hôm nay mới bộc phát, còn đám quan binh này lại cứ muốn ngăn cản bọn họ!
“Các vị hương thân phụ lão, đám quan binh này thật sự là không đáng làm người, không giúp chúng ta thì thôi đi, bây giờ lại còn muốn chèn ép chúng ta. Chúng ta liều mạng với bọn chúng.”
“Đúng vậy, mấy ngày nay chúng ta đã bị đám phiên thương này hại thảm biết bao nhiêu? Các ngươi giương mắt nhìn người dân bọn ta thấp cổ bé họng bị ức hiếp thì thôi đi, còn đi giúp cho kẻ ác.”
“Mọi người nghe cho kĩ đây, nếu như đám quan binh này dám bắt chúng ta.”
“Vậy thì chúng ta sẽ cùng nhau quậy đến hoàng cung. Ta không tin bệ hạ sẽ mặc kệ chúng ta.”
Lửa giận của dân chúng cao ngút trời. Bọn họ hô hào, bên trong ánh mắt tràn ngập phẫn nộ.
Mấy ngày gần đây bọn họ thật sự bị cái đám thương buôn rắm thúi kia chọc tức sắp chết rồi.
Chỉ là khi đám quan binh nhìn thấy bách tính như thế thì cũng không khỏi vội vã hô lớn.
“Các vị đừng có hiểu lầm, bọn ta không phải tới đây gây phiền phức cho các vị. Hứa đại nhân có lệnh gần đây gian thương phiên bang làm xằng làm bậy ở kinh đô, bảo bọn ta truy nã gian thương. Các vị bách tính hiện giờ có thể đi đến Hình bộ. Hứa đại nhân đang muốn thẩm tra trước mặt mọi người.”
“Nếu như bây giờ Hình bộ đang rất đông người, bây giờ chuẩn bị đi về lấy đống biên lai kia ra, Hứa đại nhân có việc cần dùng.”
“Một câu thôi, nếu như mọi người không tin bọn ta, chẵng lẻ đến cả Hứa đại nhân các người cũng không tin? Ngài ấy đã giải oan cho bách tính, chuyện đó còn rõ mồn một trước mắt, đúng không?”
Quan binh đi lên vội vàng mở miệng. Hắn sợ dân chúng thật sự gây dân biến, nếu như chuyện này quậy lên đến hoàng cung thì thật sự không còn là chuyện nhỏ.
Quả nhiên câu này nói ra làm cho dân chúng lập tức trầm mặc. Tất cả mọi người bắt đầu xì xào bàn tán.
Ngay lập tức có người mở miệng.
“Các hương thân, vị đại nhân này nói rất đúng. Coi như chúng ta không tin bọn họ thì Hứa đại nhân vẫn là người chúng ta có thể tin tưởng được. Khi còn ở phủ Nam Dự Hứa đại nhân đã giải oan cho bách tính, bất chấp cả chuyện đắc tội đại Nho. Nên biết rằng hắn cũng là một nho sinh đấy.”