Chương 376: Nơi Này Là Đại Ngụy! Nên Cút Đi Chính Là Các Ngươi! (3)
Nhóm Kinh binh mở miệng, tận lực nói tốt về Hứa Thanh Tiêu. Sau khi dân chúng nghe được những lời này thì không khỏi cảm động đến lệ nóng quanh tròng. Dù sao thì bây giờ, quan tốt có thể ra mặt cho bách tính đúng là không nhiều. Rất nhanh thôi. Đám phiên thương từng người từng người bị bắt về Hình bộ. Mười mấy con phố bao quanh ngoài Hình bộ đều đã bị đầy người chặn lại, tất cả đều là bách tính vây xem, cũng là bách tính tới ủng hộ Hứa Thanh Tiêu. Vừa nhìn một cái, nói mười mấy vạn người cũng không quá đáng chút nào. Cũng may lúc trước có một nhóm kinh binh ở lại, mở ra một con đường. Tất cả phiên thương bị áp giải tới, hết người này đến người kia bị bắt vào Hình bộ, bách tính hai bên đều tức giận lớn tiếng mắng. “Một đám gian thương, thật sự nghĩ không ai có thể trị được đám người các ngươi sao?” “Thật sự là một đám chó má. Hứa đại nhân nhất định sẽ nghiêm trị các người.” “Phách lối đi, các người sao không phách lối nữa đi.” “Ông chủ Thái, sự phách lối hôm qua đâu rồi? Sao bây giờ không nói gì nữa?” “Hứa đại nhân, nhất định phải trừng trị đám gian thương kia.” Dân chúng giận dữ thét lên, thậm chí có một vài bách tính cầm rau trực tiếp quăng vào người đám gian thương kia, nhưng vẫn không hết hận. Có thể dẫn tới cừu hận như vậy, có thể thấy ngày thường đám phiên thương này làm bao nhiêu chuyện khiến người ta tức giận. Bên ngoài Hình bộ. Thiết lập công đường! Trên bàn chủ, Hứa Thanh Tiêu ngồi đó. Bên trái có Hình bộ Thượng thư Trương Tĩnh! Hộ bộ Thượng thư Cố Ngôn! Người đang ngồi bên phải là Binh bộ Thượng thư Chu Nghiêm. Ba vị Thượng thư của Lục bộ ngồi dự thính. Hứa Thanh Tiêu là chủ thẩm. Có thể thấy được chuyện này nghiêm trọng ra sao. Kinh đô Đại Ngụy thì không cần nói rồi. Không biết có bao nhiêu thám tử đang điên cuồng truyền tin về, toàn bộ quyền quý Đại Ngụy đều đang nhìn chằm chằm chuyện này. Ba vị Thượng thư chờ phán xét. Hứa Thanh Tiêu người đang cầm Đại nội long phù làm chủ thẩm. Hôm nay bất luận là có kết quả gì thì Đại Ngụy đều sẽ sôi trào một lần nữa. Đám phiên thương hết người này đến người khác bị bắt tới, cho dù chỉ bắt người đứng đầu nhưng cũng bắt được đến ba bốn trăm người. Đây còn may là làm bên ngoài Hình bộ, nếu như làm bên trong Hình bộ thì sẽ không có đất trống để thẩm tra.
Người càng ngày càng nhiều, dân chúng cũng tụ tập mà đến. Cho dù là cách xa nhau hơn mười con phố thì cũng có người đứng đó ngóng tin, bảo người phía trước truyền lại tin tức cho mình. Mà đến cuối cùng, có đến bảy tám trăm phiên thương. Những người đứng đây đều là người cầm đầu, mấy tên sai vặt bị áp giải đến nơi khác. Vốn là không có tư cách đi vào. Nhìn thoáng qua sắc trời. Hứa Thanh Tiêu nhấp một ngụm trà, cũng không sốt ruột, bởi vì nhân vật thực thụ còn chưa tới.
Những người này là những người nào chứ? Phiên thương kinh đô, ở Đại Ngụy làm ăn không cần nộp thuế. Điều này đại diện cho điều gì? Chính là hàng năm tiền mà bọn họ kiếm được đều là lãi ròng.
Mà vì sao phiên thương dị tộc ở Đại Ngụy lại như cá gặp nước vậy? Hoành hành bá đạo như vậy?
Không nói gần đây, nói đến trước kia khi Hứa Thanh Tiêu vừa đến kinh đô thì liền gặp phải tình huống như thế. Hắn đã tận mắt chứng kiến đám phiên thương kia lừa tiền người ta.
Sao bọn chúng có thể lớn lối đến thế?
Đánh chết Hứa Thanh Tiêu cũng không tin đằng sau bọn họ không có vài người chống lưng.
Thậm chí Hứa Thanh Tiêu còn dám khẳng định đằng sau đám phiên thương này chính là nhân vật lớn. Ngươi nói, nếu như không có vài vị vương gia thì sao bọn họ dám làm vậy?
Đáp án quá rõ ràng.
Phiên thương phách lối, có thể phách lối được bao nhiêu? Dám ngông cuồng ở địa bàn nhà người khác? Đây không phải là đang muốn tìm đường chết hay sao?
Dám ngông cuồng thì phải có vốn liếng, có sức mạnh.
Hôm nay cũng không phải là Hứa Thanh Tiêu muốn bắt người đứng phía sau bọn chúng. Mục đích của hắn rất đơn giản, ở ngay trước mặt kẻ sau màn, nghiêm khắc trừng trị đám phiên thương này một phen.
Cắn xé một miếng thịt của hắn ta.
“Hứa Thanh Tiêu ngươi dám bắt ta, ngươi biết ta là ai không? Ta là người đứng đầu của Thái Vô tộc, ta có quan hệ vô cùng tốt với sứ giả. Nếu như ngươi bắt ta, ta nhất định sẽ nói cho sứ giả chúng ta biết!”
“Hứa Thanh Tiêu, mở trói cho ta, nếu ngươi đắc tội ta, ta thề sau này đời ngươi nhất định sẽ rất thảm. ngươi vốn không biết thế lực của bọn ta lớn như thế nào đâu.”
Có người kêu gào, là tên phiên thương ngông cuồng nhất kia. Bọn chúng gầm thét nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, ánh mắt như toát ra tia lửa.
Bọn chúng là thế lực phiên thương tương đối lớn, thực lực hùng hậu, phía sau cũng có người. Nhưng điều chúng thật sự không ngờ tới chính vì vậy mà chúng lại bị bắt tới giống như một con chó, khiến bọn họ mất hết mặt mũi!
Nhưng mà.
Đối mặt với đám người này, vẻ mặt Hứa Thanh Tiêu vẫn lạnh tanh.
“Luật pháp Đại Ngụy, uy hiếp mệnh quan triều đình, tội đáng chém đầu!”
“Người đâu! Giết!”
Hứa Thanh Tiêu lạnh lùng ném thẻ lệnh trên bàn ra ngoài. Một chữ trảm, bá khí vô cùng.
“Hứa Thanh Tiêu! Ngươi điên rồi?”
“Hứa Thanh Tiêu, nếu như ngươi dám giết ta thì ngươi nhất định sẽ rất thê thảm!”
Hai người vẫn gào to như thường. Bọn họ vốn không tin Hứa Thanh Tiêu sẽ dám giết mình. Liên tục gào thét, trong mắt bọn họ chứa đầy cuồng vọng, rất giống với Hoài Bình Quận vương. Nhưng sự cuồng vọng của Hoài Bình Quận vương là vì hắn cho rằng mình có bối cảnh cực lớn, cho là mình không chết được.
Còn sự cuồng vọng của đám người này là vì bọn họ cho rằng mình chẳng làm sai chuyện gì, cho dù có làm sai thì cũng là tội không đáng chết, cho nên lại càng không sợ. Hơn nữa đám phiên thương này còn có thế lực sau lưng, cho nên càng thêm chắc chắn Hứa Thanh Tiêu sẽ không có can đảm động thủ.
Thế nhưng mà!
Thẻ lệnh đã hạ xuống.
Vẻ mặt của quan sai Hình bộ vẫn không có gì thay đổi, trực tiếp bắt lấy hai tên này kéo qua một bên.
“Chờ một chút!”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng. Giờ khắc này, đám phiên thương nhẹ nhàng thở ra. Bọn họ thầm nghĩ Hứa Thanh Tiêu đã sợ, muốn cho mình một bậc thang để xuống.
Còn hai tên phiên thương kia cũng ngậm mồm lại. Bọn họ không dám tiếp tục chọc giận Hứa Thanh Tiêu nữa, lỡ như Hứa Thanh Tiêu thật sự nóng máu lên thì đầu bọn họ sẽ phải rơi xuống đất.
Tất cả mọi người đều nhìn Hứa Thanh Tiêu, dân chúng cũng tràn ngập sự tò mò, không biết Hứa Thanh Tiêu đột ngột như vậy là đang muốn là gì? Chẳng lẽ e ngại thật sao?
Nhưng mà lúc này, âm thanh của Hứa Thanh Tiêu lại lạnh lùng vang lên.
“Chém đầu tại chỗ!”
Bốn chữ vừa dứt, giờ khắc này, xung quanh xôn xao.
“Cái gì? Chém đầu ngay tại chỗ?”
“Hứa Thanh Tiêu thật sự dám làm vậy à?”
“Tên Hứa Thanh Tiêu này điên rồi?”