Chương 379: Biết Sai Mà Sửa Thì Không Gì Tốt Hơn. Kiếp Sau Phải Nhớ Chú ý Một Chút (3)
Trấn Tây vương ngoài cười nhưng trong không cười, ngay sau đó y trầm mặc ngồi xuống, mấy thị vệ cũng đứng dậy đứng vào sau lưng Trấn Tây vương, khuôn mặt âm lãnh đến đáng sợ.
Vừa ngồi xuống, Trấn Tây vương định mở miệng.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu lại một lần nữa đi trước một bước.
“Vương gia, ngài dự thính thì dự thính nhưng bản quan có một chuyện muốn nhắc nhở ngài một chút. Chủ thẩm lần này là bản quan chứ không phải là vương gia, nếu như bản quan hạ lệnh thì chuyện vừa rồi mong rằng sẽ không xảy ra nữa.”
“Miễn cho lại mang đến phiền toái cho vương gia.”
Hứa Thanh Tiêu nhắc nhở một câu.
Đồng thời cũng nói cho đối phương biết hôm nay hắn lớn nhất, trừ khi bệ hạ đến nếu không thì không ai có tư cách hạ lệnh thay hắn. Nếu không, cho dù ngươi có là vương gia thì Hứa mỗ ta cũng dám động thủ.
Ngươi không tin? Nhớ lại kết cục của Hoài Bình Quận vương đi.
“Lời này của Hứa đại nhân, bản vương là hoàng thất, là lớp người đầu tiên phải tuân thủ luật pháp của Đại Ngụy. Chỉ cần Hứa đại nhân có thể giải quyết theo việc chung, không có bất kì hành động thiên vị trái với pháp luật nào, bản vương tuyệt đối sẽ không quấy nhiễu.”
Trấn Tây vương khẽ cười nói.
Ý của lời này rất đơn giản. Nếy như ngươi không để ta bắt được lỗi, ta sẽ không nói gì, nếu như ngươi làm gì không tốt thì chuyện nên nói ta vẫn sẽ nói.
Hứa Thanh Tiêu không quan tâm Trấn Tây vương.
Hắn chậm rãi ngồi xuống.
Nhân vật lớn đã tới, trò hay thật sự cũng chính thức bắt đầu.
“Người đâu!”
“Đưa tất cả phiên thương bắt được đến ngoại đường.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, giọng nói lạnh lùng.
“Tuân mệnh!”
Quan sai nghiêm nghị lên tiếng.
Trong chốc lát, đám phiên thương bị giam ở bên ngoài từng người từng người bị đưa vào ngoại đường.
Sau khi kiểm kê một phen thì có quan sai mở miệng.
“Hồi Hứa đại nhân, ba trăm chín mươi lăm phạm nhân đã được giải đến ngoại đường.”
Quan sai mở miệng nói thế.
Mà trên bàn dài.
Hứa Thanh Tiêu nhìn lướt qua đám phiên thương, sau đó lại mở miệng lần nữa.
“Phiên thương các ngươi nhận thánh ân tiên đế, cho phép các ngươi ở lại kinh thành buôn bán, thấy các ngươi nghèo khổ, không thu thuế má.”
“Nhưng không ngờ tới các ngươi lại làm xằng làm bậy ở kinh đô Đại Ngụy ta, lừa gạt tiền tài người khác, hoành hành bá đạo, nhẹ thì hãm hại lừa gạt, nặng thì ra tay đả thương người, ép mua ép bán.”
“Đã phạm vào tội ngập trời, làm cho bách tính hoảng sợ, lòng người bất an, tội đáng chết vạn lần, nên chém đầu thị chúng. Các ngươi có nhận không?”
Hứa Thanh Tiêu vô cùng lạnh lùng nói một phen, trực tiếp định tội, muốn chém đầu bọn chúng.
Câu này vừa dứt.
Trong chốc lát, hơn ba trăm tên phiên thương nhao nhao quát lên.
“Hứa đại nhân, bọn ta đâu có làm xằng làm bậy, hoành hành bá đạo gì chứ? Trong này chắc chắn là có hiểu lầm.”
“Đúng vậy đó, đúng vậy đó, tất cả chuyện này đều là hiểu lầm, chúng tôi làm ăn, đâu dám phách lối như vậy.”
“Hứa đại nhân, chúng tôi thành thành thật thật buôn bán, sao có thể làm ra loại chuyện trái với lương tâm, mong đại nhân minh giám.”
Đám phiên thương mở miệng. Bọn chúng sống chết cũng không chịu thừa nhận những hành vi mà mình đã làm. Về phần những người khác thì ngay cả kêu gào cũng không dám. Dù sao thì hai cái đầu kia còn nằm trên mặt đất, đôi mắt cũng chưa nhắm lại.
“Hứa đại nhân, cho dù bản vương không ở kinh thành nhưng cũng biết được một ít. Đám phiên vương này làm ăn cũng rất quy củ hơn nữa nơi này lại là Đại Ngụy, cho dù bọn họ có ngông cuồng nhưng làm sao dám ngông cuồng đến lừa gạt tiền tài?”
“Không phải bản vương khiêu khích nhưng bất cứ chuyện gì cũng cần phải có chứng cứ.”
Trấn Tây vương lãnh đạm mở miệng, tranh luận thay đám phiên thương này.
“Được rồi, nếu như thế thì truyền vật chứng.”
Hứa Thanh Tiêu cũng rất bình tĩnh, chỉ nói một câu, lập tức có mấy chục quan sai nhanh chóng đi tới, đem cả đống biên lai bày ra trước công đường.
Giờ khắc này, dân chúng đột nhiên ầm lên nói nhỏ.
“Thì ra Hứa đại nhân đã sớm đề phòng chiêu này, khó trách mấy ngày nay khi chúng ta bị lừa tiền, đám người quan phủ đều bảo đám phiên thương này để lại chứng từ, thì ra là như thế.”
“Tờ biên lai này tốt ghê, ta đây muốn xem thử đám phiên thương này còn giảo biện như thế nào.”
“Hay, hay, thì ra chính là như vậy. Giữ lại đám biên lai này thì đám phiên thương một tên cũng đừng mong chạy.”
Dân chúng bàn tán xôn xao. Bọn họ không ngờ tới biên lai lại có tác dụng thế này, cảm khái đúng là Hứa Thanh Tiêu phòng ngừa chu đáo.
“Mười lăm tháng sáu, cửa hàng Vĩnh Hưng, ngọc khí hai mươi lăm lượng.”
“Mười lăm tháng sáu, cửa hàng Trường Bình, ngọc khí bốn mươi tám lượng.”
“Mười lăm tháng sáu, cửa hàng Trường An, ngọc khí một ngàn bốn trăm năm mươi lượng.”
Hứa Thanh Tiêu tùy tiện cầm một chồng sau đó chiếu theo nội dung phía trên đọc ra từng chứ từng chữ.
Sau khi đọc xong một đoạn, quan sai Hình bộ lại đưa tới một cái rương.
“Đại nhân, nha môn các nơi ở kinh thành bao gồm cả Hình bộ đã tiếp nhận tất cả là bốn trăm ba mươi lăm vụ án phiên thương, tất cả hồ sơ đều ở trong đó.
“Vụ án cao nhất là bảy ngàn lượng, thấp nhất là mười lăm lượng. Mời đại nhân kiểm tra.”
Quan sai Hình bộ mở miệng nói mấy rương đồ vật này chứa gì.
“Ừ.” Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu sau đó đưa mắt nhìn về phía Trấn Tây vương nói: “Vương gia, đây có coi như là vật chứng không?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
“Bản vương nhìn xem.”
Trấn Tây vương rất lạnh nhạt. Vừa mở miệng, thị vệ bên cạnh hắn đã đi đến trước mặt Hứa Thanh Tiêu, cầm một chồng chứng từ sau đó giao cho Trấn Tây vương.
Hắn cực kì bình tĩnh mở ra, đọc từng trang.
Sau khi nhìn mười mấy tấm, Trấn Tây vương lắc đầu.
“Hứa đại nhân, những chứng từ này có vấn đề gì? Đều là chứng từ mua bán, sao có thể xem như vật chứng được?”
Trấn Tây vương rõ ràng là muốn thiên vị đám phiên thương kia, không cho rằng đây là ép mua ép bán mà ngược lại còn cho rằng đây là mua bán bình thường mà thôi, không có gì lớn.
“Ồ!”
“Vương gia đúng là nói đùa rồi!”
Hứa Thanh Tiêu khẽ cười một tiếng, ngay sau đó nhìn về phía đám phiên thương nói:
“Chưởng quỹ cửa hàng Vĩnh Hưng trai?”
Giọng nói vang lên, một trung niên mập mạp lập tức mở miệng: “Tiểu nhân ở đây.”
“Bản quan hỏi ngươi, bên trong từ chứng từ này có ghi, mười lăm tháng sáu ngươi nhận của Lý thị hai mươi lăm lượng bạc, có chuyện gì xảy ra?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
Người kia cúi đầu nhưng vẫn cực kì chân thành nói:
“Đại nhân, đây là buôn bán, chuyện cụ thể, tiểu nhân cũng không rõ ràng, mỗi ngày buôn bán nhiều như vậy, làm sao có thể chuyện gì cũng nhớ hết được.”
Người kia không dám nói tỉ mỉ, chỉ muốn lừa gạt cho qua.
“Buôn bán? Vậy được, truyền Lý thị.”
Hứa Thanh Tiêu tiếp tục mở miệng.
Ngay lập tức, một phụ nhân nhanh chân bước ra nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, trực tiếp quỳ xuống.
“Phụ nhân Lý thị, bái kiến Hứa đại nhân.”
“Bái kiến chư vị đại nhân.”
Lý thị mở miệng, cung cung kính kính quỳ lạy Hứa Thanh Tiêu nói.
“Không cần hành đại lễ.”
“Lý thị, bản quan hỏi ngươi, ngày mười lăm tháng sáu ngươi đã mua thứ gì ở cửa hàng Vĩnh Hưng?”