Người Chơi Hung Mãnh

Chương 378: Biết Sai Mà Sửa Thì Không Gì Tốt Hơn. Kiếp Sau Phải Nhớ Chú ý Một Chút (2)

Chương 378: Biết Sai Mà Sửa Thì Không Gì Tốt Hơn. Kiếp Sau Phải Nhớ Chú ý Một Chút (2)

Long phù xuất hiện khiến cho vẻ mặt của Trấn Tây vương bất giác thay đổi, còn những tên thị vệ kia thì sắc mặt cũng biến đổi một cách nhanh chóng.
“Gặp thánh không quỳ, các ngươi thật to gan quá nhỉ?”
Hứa thanh tiêu nghiêm nghị hỏi, nhìn qua thị vệ của Trấn Tây vương.
“Quỳ!”
Trấn Tây vương đè giọng nói, trong chốc lát những thị vệ này nhao nhao quỳ trên mặt đất, hô to Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Còn Trấn Tây vương thì cũng chắp tay cúi đầu về phía long phù. Hắn là phiên vương, có thể không quỳ nhưng nhất định phải cúi đầu. Đây là sự tôn trọng.
“Trấn Tây vương khách khí.”
Hứa Thanh Tiêu cười nhạt một tiếng.
Cá lớn cuối cùng cũng tới, cũng không uổng công mình bố trí trong thời gian dài như vậy.
Trấn Tây vương là phiên vương, ngàn dặm xa xôi đến kinh đô, khẳng định không phải là bởi vì mình, cũng không có khả năng biết trước, nghĩ tới nghĩ lui thì không phải là do đám vương gia kinh đô kia mời đến giúp đỡ đó sao.
Chuyện phiên thương thì bất kỳ thế lực nào ở kinh đô cũng không dám thò đầu ra. Nếu như dám thò đầu ra thì chính là muốn chết.
Nhưng mà phiên vương nơi khác có thể ra mặt. Bọn họ không ở kinh thành, cứ coi như là muốn hắt nước bẩn lên bọn họ thì cũng không hắt được.
Trừ phi nắm giữ được chứng cứ thật sự.
“Bản vương...”
Trấn Tây Vương vừa muốn mở miệng nhưng Hứa Thanh Tiêu lại cất tiếng.
“Bản quan đã cho đám người các ngươi đứng dậy chưa?”
Hứa Thanh Tiêu nhìn thị vệ bên cạnh Trấn Tây vương rồi nói một câu vô cùng đơn giản làm cho Trấn Tây vương cau mày.
Thị vệ của Trấn Tây vương không dám đứng dậy nhưng sắc mặt trở nên rất khó coi. Bọn họ là thị vệ của Trấn Tây vương, thân phận cũng cực cao, ở đất phong có thể nói là bá chủ, dù ở bất kỳ nơi nào thì cũng không có người nào không nể mặt bọn họ.
Cho dù có đi các phủ quận vương khác thì những quận vương kia cũng sẽ hơi khách khí với bọn họ một chút.
Vậy mà tên Hứa Thanh Tiêu này vẫn cứ để bọn họ quỳ trên mặt đất. Cái này... là vũ nhục bọn họ đồng thời cũng là không chừa mặt mũi cho Trấn Tây vương.
“Hứa Thanh Tiêu.”
Trấn Tây vương vừa định tiếp tục mở miệng thì giọng của Hứa Thanh Tiêu lại vang lên lần nữa.
“Trấn Tây vương, xin hỏi ngài vào kinh thành, thế có chiếu lệnh không?”
Hứa Thanh Tiêu lại cắt ngang câu nói của Trấn Tây vương lần nữa, hắn vốn không e ngại Trấn Tây vương Trấn Bắc vương gì đó, dù sao thì cũng đã đắc tội với không ít người, nhiều thêm một vương gia cũng không nhiều, bớt đi một vương gia cũng không ít.
“Có thì sao? Không có thì sao?"
Trấn Tây vương nổi giận.
Hắn nghe nói Hứa Thanh Tiêu cuồng vọng, cũng biết Hứa Thanh Tiêu phách lối, nhưng đây đều là chuyện biết được từ trong miệng người khác, nhưng mà hôm nay gặp mặt, quả nhiên là cuồng vọng đến cực điểm mà.
“Nếu có chiếu lệnh, mọi thứ đều dễ nói.”
“Nếu như không có chiếu lệnh thì theo luật pháp Đại Ngụy, di huấn của Thái tổ, phiên vương không có chiếu lệnh không được vào kinh, kẻ vi phạm, coi là tạo phản, có thể chém.”
“Vương gia không nên làm cho hạ quan khó xử, mong vương gia lấy chiếu lệnh ra.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, mỗi câu mỗi chữ đều nói rõ rõ ràng ràng.
Mọi người tặc lưỡi, rung động liên hồi. Hứa Thanh Tiêu thật sự là quá bá đạo, đối mặt với Trấn Tây vương, là vương gia đường đường chính chính có thực quyền mà cũng dám nói vậy.
Con mẹ nó đây rốt cuộc là ai vậy chứ!
Hứa Thanh Tiêu có phải là có bảy cái gan hay không?
Ồ, không đúng, chắc là ngoại trừ gan ra thì cái gì Hứa Thanh Tiêu cũng không có cả?
“Tốt!”
“Tốt!”
“Bản vương vẫn luôn nghe nói uy danh của Hứa đại nhân, biết Hứa đại nhân cương trực công chính không sợ cường quyền, quả nhiên là thế.”
Trấn Tây vương lấy chiếu lệnh ra đặt lên bàn dài. Hắn không tức giận, cũng không tranh luận gì với Hứa Thanh Tiêu.
Bởi vì hắn biết Hứa Thanh Tiêu sẽ không cho hắn chút mặt mũi nào, tất cả đều giải quyết theo chuyện công. Nếu như hắn muốn dựa thế đè người hoặc là lộ ra uy danh vương gia gì đó thì chắc chắn là không được.
Nếu Hứa Thanh Tiêu đã muốn giải quyết theo việc công thì hắn cũng có thể giải quyết theo việc công. Trái lại hắn muốn xem Hứa Thanh Tiêu rốt cuộc có thể làm được gì.
“Vương gia quá khen, hạ quan còn chưa biết hôm nay vương gia đến Hình bộ là muốn làm gì? Ngài cũng bị mấy phiên thương này lừa gạt ngân lượng hay sao?”
Hứa Thanh Tiêu khiêm tốn cười nói.
Còn Trấn Tây vương thì không cười, vẻ mặt bình tĩnh.
“Hôm nay bản vương đến đây là vì muốn đến xem Hứa đại nhân phá án như thế nào. Bản vương nhận được mật báo nói rằng Hứa đại nhân nhận tiền của người khác, tác phong bất chính. Thân là hoàng thất, có trách nhiệm giám thị bách quan Đại Ngụy, đương nhiên bản vương cũng tin tưởng đây chỉ là một vụ hiểu lầm. Chỉ là bất luận như thế nào thì bản vương cũng có nhiệm vụ giám sát.”
“Nếu như Hứa đại nhân thật sự công chính thì bản vương tất sẽ nghiêm trị đám tiểu nhân này, nhưng nếu như Hứa đại nhân xử phạt bất công, vậy thì bản vương cũng sẽ không mặc kệ ngồi nhìn. Mong Hứa đại nhân thứ lỗi.”
Trấn Tây vương đã hoàn toàn hiểu rõ Hứa Thanh Tiêu là ai cho nên hắn đổi một loại phương thức khác để nhúng tay vào việc này. Theo tác phong ngày thường thì thượng thư lục bộ sẽ cho hắn mặt mũi nhưng Hứa Thanh Tiêu thì sẽ không cho hắn mặt mũi.
Dứt khoát trực tiếp một chút thì hơn.
“Rõ rồi.”
“Vương gia một lòng vì Đại Ngụy điểm này hạ quan kính nể. Nếu là như thế thì vương gia hãy qua bên phải ngồi đi.”
Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu. Người đến thì tốt, chỉ sợ người không đến.
“Vậy đám thuộc hạ này của bản vương?”
Trấn Tây Vương bình tĩnh nói.
“Ồ, theo lý thì nô tài sẽ không được phép dự thính, dù sao thì cũng là vụ án của Hình bộ. Nhưng nể tình thân phận của vương gia, sợ rằng sẽ có tặc tử làm loạn phép nước nên đám nô tài này, phá lệ một lần đi.”
Trên mặt Hứa Thanh Tiêu treo một nụ cười nhưng hai chữ nô tài kia đúng là có chỗ mỉa mai.
Ở Đại Ngụy, nô tài và thần không giống nhau. Ở đất nước kiếp trước của Hứa Thanh Tiêu, nô tài là người thân cận, thần là người làm việc cho nên so với thần thì nô tài có địa vị cao hơn, đồng thời cũng là một loại tán thưởng.
Còn ở Đại Ngụy, ý nghĩa của nô tài chính là nô tỳ, không có bất kỳ quyền lực tôn nghiêm gì, tương đương với hàng hóa, thần tử có địa vị cao hơn nô tài.
Câu nói kia tất nhiên là mắng chửi, khiến cho vẻ mặt của đám thị vệ kia trở nên khó coi. Nếu như không phải có Trấn Tây vương ở đây thì không chừng bọn họ đã mắng to lên vài tiếng.
“Hứa đại nhân quả là khéo mồm khéo miệng, quả là không tệ. Bản vương rất thích ngươi.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất