Chương 387: Một Mũi Tên Trúng Ba Con Chim, Nữ Đế Tuyên Chỉ, Hứa Thanh Tiêu Nắm Binh Quyền (5)
Sau khi từng bức từng bức thiên chỉ rơi vào trong mắt Lý Quảng Hiếu.
Tiếp theo ánh mắt của ông ta dần dần có sự thay đổi.
Một tên chưởng quỹ nho nhỏ của Vĩnh Hưng, thế mà có gia sản tới gần năm trăm vạn lượng, đấy là còn chưa tính thêm tranh vẽ đồ cổ đất đai lương điền phủ trạch vào đó, tranh vẽ thư từ đồ cổ các thứ nếu như tính thêm vào, sẽ ngang năm trăm vạn lượng đó.
Lý Quảng Hiếu ngơ cả người.
Ông ta biết đám thương nhân phiên bang này ở kinh thành vơ vét của cải, tự tung tự tác, nhưng không ngờ tới, thu nhập của bọn chúng lại kinh khủng như vậy.
Tư sản của một người, đã có thể sánh ngang với thu nhập của cả một quận ở Đại Ngụy hiện nay, thậm chí một số quận hơi nghèo chút, có khi thu nhập không tới mức này luôn đó chứ?
Thế này thì đã vơ vét bao nhiêu tiền rồi vậy?
Mặc dù hai người sau ít hơn chút, nhưng cũng đâu có kém cạnh, cũng không thiếu bao nhiêu nữa là được hai trăm vạn lượng rồi.
Ba trăm chín mươi chín người, không cần mỗi người đều có ba bốn trăm vạn lượng, chỉ cần mỗi người có trong tay một trăm vạn lượng bạch kim, này nếu như muốn tịch biên hết, tổng cộng lại sẽ được ba vạn chín ngàn chín trăm vạn lượng bạch kim.
Vừa bằng với số tiền thuế ba đến bốn năm của Đại Nguỵ, một đao này chém xuống, có thể giúp cho quốc khố Đại Ngụy được ăn no một phen.
Này… con mẹ nó chứ.
Lý Quảng Hiếu nghệch ra luôn rồi.
Ông ta cuối cùng cũng hiểu vì sao nữ đế nói giết hay lắm rồi.
Dĩ nhiên là giết hay quá còn gì nữa, bốn năm thu thuế, hơn nữa còn chẳng cần phải chi ra, đủ để Đại Ngụy có thể thong thả thở một hơi dài.
Lỡ như đám dị tộc phiên bang này tìm tới đánh thì sao?
Thì tới đánh đi.
Người là một dị tộc phiên bang, vì mấy vài dăm ba vạn lượng bạch kim cỏn con này mà muốn tuyên chiến với Đại Nguỵ sao?
Vậy chẳng phải đầu óc ngươi có vấn đề rồi đấy chứ?
Nếu thực sự đến rồi, thế thì đánh thôi, quốc khố có bốn tỷ lượng bạch kim, vẫn không gánh nổi Bắc phạt, nhưng một cuộc chiến nho nhỏ này thì sợ cái gì?
Không phải võ quan trong triều ngày ngày gào khóc đòi ăn sao? Ngày ngày om tòm đòi đánh nhau sao?
Đánh luôn.
Tới luôn đi.
Không phải có người nghĩ Đại Ngụy sợ đánh nhau đấy chứ?
“Lão sư, giờ ý người thế nào?”
Nhìn thấy Lý Quảng Hiếu trầm tư một hồi, nữ đế bình tĩnh hỏi.
Sau khi giọng nói của nữ đế cất lên, Lý Quảng Hiếu thầm suy ngẫm, sau đó ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nói.
“Bệ hạ, thần cho rằng.”
“Nếu Hứa Thanh Tiêu nắm chắc việc này.”
“Ờm…có thể giết thêm mấy tên nữa.”
Lý Quảng Hiếu đưa ra câu trả lời.
Đây là đáp án của ông ta.
Chỉ là một đám phiên thương mà thôi, giết thì giết, lúc trước nguyên nhân e ngại chuyện này là vì giết đám thương nhân phiên bang này chẳng có lợi lộc gì.
Nhưng nào có hay, Hứa Thanh Tiêu tự mình hành sự, trực tiếp tịch biên vốn liếng của người ta luôn.
Nếu vậy thì không phải không có lợi lộc gì, mà lời vô cùng lớn luôn.
Thử hỏi một câu, nếu bây giờ bảo Đại Ngụy đi tìm mấy tên dị tộc kia đòi tiền, nữ đế sẽ đồng ý chứ?
Nữ đế đảm bảo không đồng ý.
Bởi vì một khi mở miệng nói về chuyện này, người trong thiên hạ sẽ coi Đại Ngụy như một trò cười, vương triều Đột Tà, vương triều Sơ Nguyên càng sẽ lợi dụng cơ hội này để nhục mạ Đại Ngụy.
Đường đường một Đại Ngụy, đứng trên vạn quốc, sự tồn tại độc tôn khắp tám phương, thế mà lại phải đi mượn tiền của các nước dị quốc khác ư?
Truyền ra ngoài sẽ trở thành truyện cười kinh thiên động địa.
“Bệ hạ!”
“Hứa Thanh Tiêu thực sự có tư chất của đại tài kinh thiên động thế! Một đại tài như vậy, bệ hạ nhất định phải trọng dụng!”
“Hắn, có thể gọi là nhân trung long phụng, một mũi tên bắn hạ ba con chim, lão thần bội phục.”
Lúc này, Lý Quảng Hiếu quỳ xuống đất, bái một lạy về phía nữ đế, ông ta cảm thật lòng cảm thán, bởi vì lúc này đây, ông ta cuối cùng cũng hiểu rốt cuộc Hứa Thanh Tiêu đang làm gì.
Một chiêu này của Hứa Thanh Tiêu, thật là tuyệt vời không còn gì để nói.
Trong mắt người thường, Hứa Thanh Tiêu chẳng qua chỉ đơn thuần bất bình thay cho dân đen, sau đó chỉ trong một khắc nổi giận, chém đầu toàn bộ đám thương nhân phiên bang này.
Nhưng trên thực tế, Hứa Thanh Tiêu một mũi tên trúng ba con chim.
Để mặc cho đám thương nhân phiên bang này làm xằng làm bậy, để bọn chúng đánh mất lý trí, càng ngày càng tham lam, để bọn chúng bộc lộ bản tính thực sự của mình.
Cứ như vậy, để oán hận của bách tính khắp nơi đều nổi lên, đợi đến thời điểm quyết định, vào thời điểm cơn giận của người dân dâng cao nhất, Hứa Thanh Tiêu lập tức ra tay, để chúng không kịp trở tay, một lưới túm gọn đám thương nhân phiên bang.
Sau đó ngoài mặt coi như giết người lập uy, trên thực tế vì phá giải cục diện ở kinh thành, nghiêm phạt thương nhân phiên bang.
Đồng thời trong bóng tối đã âm thầm chuẩn bị sẵn sàng tịch biên, chuyển đến quốc khố, xem như tăng thêm sức mạnh cho Đại Ngụy.
Đám dị tộc này thực sự dám làm loạn, vậy thì đánh thật luôn, ta đây còn sợ ngươi không dám tới đánh, không biết chừng đánh mấy trận xong, quốc khố của Đại Ngụy lại nhiều thêm ngân lượng.
Ra tay nhanh gọn, mà đường lui cũng sắp xếp xong xuôi.
Thế này sao có thể không khiến ông ta bội phục cho được chứ.
Tuổi đời còn nhỏ, đã có thể suy nghĩ mọi chuyện thấu đáo chu toàn như vậy, nói kinh thế kỳ tài, cũng không phải là nói quá mà.
Cộng thêm liên tưởng tới lần đầu tới thăm học đường Thủ Nhân, nhìn thấy tờ giấy trắng kia.
Lý Quảng Hiếu bất giác cảm thấy, tờ giấy trắng kia…có lẽ thực sự có khả năng, trở thành sự thật.
“Trẫm hiểu.”
“Trẫm, cũng có ý này, có điều lão sư, trẫm nghĩ chuyện này tuyệt đối không thể đơn giản như vậy được.”
Nữ đế mở lời, thực ra tâm trạng nàng quả thật có chút dao động, nhiều tiền như vậy mà, này là bao nhiêu ngân lượng chứ?
Mặc dù nàng biết rõ từng chuyện xảy ra ở kinh thành Đại Ngụy, nhưng cũng không ngờ tới đám thương nhân phiên bang này lại dám vơ vét nhiều như vậy.
Mới đụng tới có một tên mà đã được trên trăm vạn lượng rồi, quá là khủng bố.
“Ý của bệ hạ là…”
Lý Quảng Hiếu ngay lập tức hiểu được ý của nữ đế là gì, nhưng chỉ nói một nửa, ông ta không hề nói nốt nửa còn lại.
“Ừm.”
Nữ đế nhẹ nhàng gật đầu, sau đó tiếp lời nói.
“Có điều phải hay không phải, cứ thả lỏng đã, đợi kết quả cuối cùng xem sao.”
Nữ đế lên tiếng, sau đó giọng nói của nàng vang lên, truyền tới ngoài điện.
“Truyền chỉ ý của trẫm.”