Chương 392: Lập Ngôn (4)
Vẫn là câu nói kia, lập ý quyết định tất cả, chỉ cần không phải nộp thuế, cho dù toàn bộ gia sản đều phải sung công quỹ cũng không vấn đề gì, cùng lắm bắt tay làm lại từ đầu là được.
Cái gì mà gian thương lừa đảo gì đó, tạm thời không dùng nữa, hoặc là trước khi Hứa Thanh Tiêu rớt đài, thành thành thật thật một chút, cũng có thể kiếm ra tiền.
Nhưng một khi thu thuế, vậy thì đám phiên thương này tuyệt đối sẽ không giao thêm ngân lượng ra cho bọn họ nữa, dù sao thuế Đại Ngụy đã mất bốn phần rồi.
Lợi nhuận sáu phần, trừ đi các loại vốn bỏ ra, lợi nhuận thực sự đến tay đã không còn bao nhiêu nữa rồi.
Còn phải đem tiền đi nộp cho bọn họ ư? Đám phiên thương này sống chết cũng không chịu đâu.
Gia sản sung công quỹ, cùng lắm là chỉ là ăn phải một gậy đau mà thôi, còn một khi phải nộp thuế, vậy thì sẽ trở thành tổn thương tới tận gân cốt rồi.
Cho nên y không muốn Hứa Thanh Tiêu tiếp tục làm lớn chuyện nữa, đến mức này đã không thiếu gì nữa, có thể thu tay lại rồi.
Nếu như Hứa Thanh Tiêu tình nguyện thu tay, chuyện này đến đây là dừng lại, y cũng sẽ không nói thêm gì nhiều.
Tất nhiên đợi sau này bản thân y tiến đánh kinh thành, vẫn phải lấy đầu của Hứa Thanh Tiêu đi chùi đít, đây là nguyên tắc làm người của y, nói được làm được.
Cái gì mà bằng hữu? Bằng hữu chó má cũng là bằng hữu mà.
Đáng tiếc là.
Hứa Thanh Tiêu sao có thể không biết y đang nghĩ gì được chứ?
Tất cả những việc hắn làm ngày hôm nay, đã ảnh hưởng rất lớn đến lợi ích của đám phiên thương này rồi.
Thế nên Trấn Tây vương nói tới việc tha cho hắn? Thậm chí còn làm bằng hữu với nhau?
Thật sự có thể sao?
Cho dù Trấn Tây vương đồng ý, Hoài Ninh vương sẽ đồng ý sao? Những tên phiên vương khác sẽ đồng ý sao?
Cho nên đây đã là mối thù truyền kiếp rồi.
Đã đi tới bước này rồi, bản thân còn đồng ý hòa giải á? Não của hắn đâu có úng nước đâu.
Mà tất cả lời Trấn Tây vương nói, lại càng khiến Hứa Thanh Tiêu cảm thấy phản cảm.
Lúc này, tất cả bách tính đều nhìn thấy Trấn Tây vương đi đến trước mặt Hứa Thanh Tiêu, không biết y đang thầm thầm thì thì cái gì nữa.
Trong một giây phút, chư vị bách tính có mặt ở đó bất giác cảm thấy hoang mang, bọn họ sợ Hứa Thanh Tiêu bị uy hiếp, cũng sợ Hứa Thanh Tiêu bị Trấn Tây vương thuyết phục mất.
Bất kể thế nào bọn họ đều ủng hộ Hứa Thanh Tiêu, chỉ cần Hứa Thanh Tiêu vì bách tính.
Đám phiên thương này ở Đại Ngụy ngang tàng hống hách, Hứa Thanh Tiêu nghiêm trị bọn chúng, bách tính đều nhìn thấy, bọn họ đều rất kích động, cũng rất vui sướng, đây là vì dân trừ hại.
Cho dù có tăng mức thuế, bọn họ cũng đều vỗ tay khen hay.
Dù sao đám phiên thương này kinh doanh cũng không nộp thuế, cũng coi như ăn không uống không ở Đại Ngụy, nhưng nay Hứa Thanh Tiêu hạ lệnh, bắt bọn chúng giao nộp bốn phần lợi nhuận, đương nhiên bọn họ vô cùng mãn nguyện.
Mặc dù ngân lượng không đưa cho bọn họ, nhưng lại được nộp vào quốc khố, mà quốc khố có tiền, tự nhiên sẽ tạo phúc cho con dân Đại Ngụy.
Lý lẽ này, mọi người đều hiểu cả.
Bên ngoài công đường Hình bộ.
Hứa Thanh Tiêu cảm nhận được ánh mắt của bách tính, hắn một lần nữa nhìn về phía Trấn Tây vương, ngữ khí cực kì bình tĩnh nói.
“Vương gia.”
“Hứa mỗ kính trọng thân phận của ngài, nhưng những lời vừa rồi, Vương gia tốt nhất đừng nói lần thứ hai.”
“Hứa mỗ hôm nay trừng phạt đám phiên thương này, chính là vì bách tính, trong lòng của Hứa mỗ, Hứa mỗ là thần tử của Đại Ngụy, cho nên Hứa mỗ nhất định sẽ bảo vệ mỗi một bách tính của Đại Ngụy.”
“Bất kể là một người, hay là một trăm người, một vạn người, chỉ cần là bách tính của Đại Ngụy phải chịu khuất nhục, vậy thì Hứa mỗ nhất định sẽ ra mặt đòi công đạo.”
“Vương gia, ngài nói đừng vì những bách tính này mà làm lớn mọi chuyện.”
“Hôm nay Hứa mỗ xin trịnh trọng nói cho ngài biết, cũng coi như tuyên bố cho toàn bộ người trong thiên hạ biết rằng.”
“Trong lòng của Hứa mỗ, bách tính quan trọng như Thiền Sơn.”
Hứa Thanh Tiêu vô cùng nghiêm túc nói, không phải bỗng nhiên hắn cảm khái gì, cũng chẳng phải giả vờ giả vịt, mà là thể hiện rõ tâm thái của bản thân.
Hắn biết rằng, sau khi ý chỉ vừa rồi của bệ hạ được hạ xuống, tất cả người trong thiên hạ đều cho rằng, hắn có thể ngạo mạn như vậy, làm việc không ngại thế lực lớn, là bởi vì sau lưng hắn có một vị nữ đế chống lưng.
Nhưng bọn họ đều nghĩ sai rồi.
Hứa Thanh Tiêu hắn dám làm việc không sợ cường quyền như vậy, ngang ngược như thế, dù là Đại Nho, hay Thượng thư gì đó, Hứa Thanh Tiêu hắn dám làm như vậy, không phải vì nữ đế.
Mà là vì bách tính.
Bách tính trong thiên hạ.
Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Hứa Thanh Tiêu từ từ cũng nhận ra không ít lý lẽ.
Người có được lòng dân sẽ có được thiên hạ.
Đế vương, cần có được dân tâm.
Quan viên, cũng cần có được lòng dân.
Nếu như không có được lòng dân, làm việc gì cũng không ổn.
Những lời này của Hứa Thanh Tiêu, không có gì hùng hồn mãnh liệt, khiến người khác cảm thấy chỉ giống như đang giải thích một đạo lý gì đó mà thôi.
Nhưng những lời này, đến tai bách tính, lại có ý nghĩa không đơn giản như vậy.
Không có gì hùng hồn, không có gì nhiệt huyết, nhưng đây là những lời đến từ tận đáy lòng của Hứa Thanh Tiêu, bách tích nghe đều hiểu cả.
Đơn giản dễ hiểu, cũng là một chân lý.
Lúc này đây, sắc mặt Trấn Tây vương trông khó coi đến cực điểm, y đã hạ mình tới mức độ này rồi, nhưng không ngờ tới Hứa Thanh Tiêu không cho y chút thể diện nào.
Đã vậy còn trực tiếp công khai tất cả lời mà y nói, mượn ý nghĩ của bách tính để công kích y.
Sao y có thể không tức được đây?
Đến lúc này, Trấn Tây vương cũng không muốn phải giả vờ nữa, Hứa Thanh Tiêu đã không có ý thương lượng rồi, Trấn Tây vương cũng không phí lời nữa, mở miệng ra mỉa mai châm chọc luôn.
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi cứ một câu lại một câu nói vì bách tính, nhưng bản vương muốn hỏi ngươi, chuyện đó có thật là vì bách tính không?”
“Ngươi giận dữ phản bác Đại Nho, nói vì muốn giải oan cho bách tính, nhưng bản vương lại biết rằng, là do thuộc hạ của ngươi hành hung người ta trước, mặc dù ngươi đã nhẹ nhàng hoà nhã đi tìm Nghiêm Nho xin lỗi rồi, nhưng hành hung chính là hành hung, Nghiêm Nho từ chối, cũng là lẽ thường tình, nhưng ngươi lại ỷ vào tài năng của bản thân, sỉ nhục Đại Nho của Đại Ngụy ta, đây là thứ vì bách tính mà ngươi nói sao?”
“Ngươi đại náo Hình bộ, nói vì muốn giải oan cho thuộc hạ của mình, cho rằng Hình bộ không công bằng? Nhưng bản vương cũng biết, ngươi vừa mới vào Hình bộ, Hình bộ thượng thư Trương Tĩnh lo lắng ngươi vừa mới tới, làm việc không biết nặng nhẹ, nên mới cố ý để ngươi nhàn rỗi vài ngày, muốn rèn luyện tính kiên nhẫn của ngươi, nhưng ngươi lại mượn chuyện này mà dùng trượng hình với quan viên của Đại Ngụy, đây là thứ vì muôn dân mà ngươi nói sao?”