Chương 391: Lập Ngôn (3)
Quả nhiên, lệnh này vừa được hạ xuống.
Quan sai của Binh bộ, Hình bộ đồng thanh lên tiếng.
“Tuân lệnh đại nhân.”
Lời nói xong, bọn họ bèn bắt đầu làm việc, bọn họ nào có đùa làm gì, Hứa Thanh Tiêu ra lệnh rồi, bọn họ bắt buộc phải thi hành.
Dù trời có sập xuống, Hứa Thanh Tiêu cũng là người gánh, nào có liên quan gì tới bọn họ đâu.
“Hứa Thanh Tiêu!”
“Ngươi quá đáng lắm rồi đó!”
Trấn Tây vương có chút không kiềm chế được cơn giận, y không ngờ tới Hứa Thanh Tiêu lại ti tiện đến vậy, không thuận theo ý muốn của hắn, y bèn lật bàn ăn vạ luôn.
Giết hết toàn bộ phiên thương, đối với bọn họ mà nói lại càng thảm hơn.
Mà Hứa Thanh Tiêu lười phải để ý tới Trấn Tây vương, nếu ngươi đã muốn ngăn cản ta, thế thì ta giết sạch luôn.
Ngươi chắc không nghĩ Hứa mỗ ta không dám đấy chứ?
Giết hết rồi đã làm sao? Cùng lắm thì khai chiến thôi, giết hết đám phiên thương này, quốc khố của Đại Ngụy chắc chắn sẽ được bơm đầy căng, đến lúc đó phải khai chiến cũng không đến nỗi không có tiền.
Ít nhất Hứa Thanh Tiêu không buồn quan tâm tới hậu quả tày trời gì đó ở phía sau.
Mấy tên dị tộc kia nếu thực sự vì con dân của chúng mà khai chiến với Đại Ngụy, hắn cũng chẳng còn gì để nói.
“Hứa đại nhân, chúng tiểu nhân đồng ý mà, ngài đừng nghe Trấn Tây vương nói lung tung, chúng tiểu nhân đồng ý mà, chúng tiểu nhân đồng ý mà.”
“Hứa đại nhân, tiền thuế bốn phần, nộp phạt thêm ba phần, chúng tiểu nhân đồng ý hết, Trấn Tây vương, ngươi cần gì phải như vậy chứ?”
“Trấn Tây vương, ngươi dựa vào cái gì mà làm chủ cho bọn ta chứ? Chúng tiểu nhân hoàn toàn đồng ý, Hứa đại nhân, đám tiểu nhân tuyệt đối không phải vì sợ chết mà đồng ý đâu, chúng tiểu nhân thực sự thành tâm thành ý đồng ý mà.”
“Đúng vậy, Hứa đại nhân, có gì nói nấy, những năm gần đây, Đại Ngụy đối với chúng tiểu nhân rất tốt, chúng tiểu nhân cũng muốn làm gì đó cho Đại Ngụy.”
“Hứa đại nhân, vị huynh đệ này của ta nói đúng lắm, chúng tiểu nhân mấy năm nay ở Đại Ngụy ăn ngon mặc đẹp, còn có thể kiếm được ngân lượng, chuyện khác không nói, nhưng không nộp thuế chúng tiểu nhân thực sự hổ thẹn với lòng quá.”
“Đúng đúng đúng, Hứa đại nhân, trước đây bọn tiểu nhân từng nghĩ tới việc nộp thuế rồi, nhưng bọn tiểu nhân không biết phải mở miệng làm sao, bây giờ có lời này của ngày, chúng tiểu nhân hết mực vui sướng, chúng tiểu nhân rất bằng lòng nộp tiền thuế.”
Nhưng sau khi Hứa Thanh Tiêu hạ lệnh xong.
Mấy người thương nhân phiên bang ngay lập tức lại bắt đầu kêu la om sòm, bọn họ quả thật không biết vì sao Trấn Tây vương lại thích quan tâm nhiều chuyện nhảm nhí như vậy nữa?
Quan tâm cái đầu ngươi à? Ngươi bị điên hay khùng? Bọn ta bây giờ đang muốn sống cái đã, nộp thuế thì nộp thuế thôi chứ.
Nói một câu khó nghe chút, mặc dù bình thường bọn ta không giao thuế, nhưng bà mẹ nó một đồng bảo kê cũng có giao thiếu xu nào đâu? Thế thì tiền thuế này với cái khoản kia thì khác quái gì nhau đâu chứ?
Hoàn toàn chẳng có chút khác biệt nào, thế thì mắc gì không giao cho Đại Ngụy?
Giọng nói của phiên thương vang lên, Hứa Thanh Tiêu phẩy tay, ngăn cản hành động của quan sai.
“Những lời này của các ngươi, không cần phải nói với bản quan, nói với Trấn Tây vương đi.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Trấn Tây Vương liền thay đổi.
Mà đám thương nhân cũng nhịn không được bắt đầu chửi bới um sùm.
“Vương gia, ngài làm ơn thương hại bọn ta đi, bọn ta chỉ làm ăn thôi, bọn ta thật sự không muốn mất mạng ở đây đâu, những năm gần đây, ngài cũng hưởng không ít lợi ích từ chúng ta, cũng không thiếu thốn gì nữa rồi mà!”
“Vương gia, ngài đừng có quan tâm quá nhiều việc nhảm nhí như vậy làm gì, bọn ta thật không cần tới sự giúp đỡ của ngài.”
“Vương gia, thuế này không vấn đề gì, cầu xin ngài, đừng giúp bọn ta nữa, bọn ta không cần ngài giúp.”
Đám phiên thương khóc thương trời xanh.
Trong mắt bọn chúng, Trấn Tây vương tới căn bản không phải vì muốn giúp bọn chúng, mà là tới hại bọn chúng.
Đối diện với những lời than trách này, Trấn Tây Vương thực sự tức muốn hộc máu.
Chiêu ném đá giấu tay này của Hứa Thanh Tiêu quá là hoàn mỹ, gần như không có cách nào phá giải được.
Giết mấy tên phiên thương trước, lập một ít uy quyền, sau đó lại dụ dỗ đám phiên thương đồng ý chuyện nộp thuế, nếu có người ra mặt ngăn cản, Hứa Thanh Tiêu liền phá kèo luôn, giết hết cả đám, răn đe cảnh cáo.
Bởi vì có vài chuyện từng xảy ra trước đây, Hứa Thanh Tiêu tới Quận vương cũng dám giết, bọn chúng tất nhiên tin rằng Hứa Thanh Tiêu dám giết sạch đám phiên thương này.
Đặc biệt là vừa rồi, Hứa Thanh Tiêu mới giết bốn trăm người, gần như gieo xuống cõi lòng mỗi người ở đây một hạt giống, một hạt giống của một tên điên.
Cứ như vậy, ai mà dám cược liệu Hứa Thanh Tiêu có phát điên hay không?
Thắng rồi, vậy còn dễ nói.
Thua rồi, mạng của toàn bộ bọn họ đều đi tong.
Lẽ đương nhiên, đám phiên thương này đành ủng hộ Hứa Thanh Tiêu vô điều kiện.
Một chiêu này, đúng là nhất cử lưỡng tiện.
Nghĩ đến đây, Trấn Tây Vương hít sâu một hơi, hắn ta đứng dậy đi tới bên cạnh Hứa Thanh Tiêu, dường như dùng ngữ khí cực kì ôn hoà, chế ngự cơn giận đang cháy phừng phừng trong lòng xuống.
“Hứa Thanh Tiêu.”
“Ngươi bình tĩnh lại trước đi, nghe bản vương nói đã.”
“Chuyện này thực sự ảnh hưởng rất lớn, bản vương có thể đảm bảo, chuyện ngươi giết Hoài Bình Quận vương còn phiền phức kém xa so với chuyện này, không chỉ đối với một mình ngươi, thậm chí còn đối với Đại Ngụy, đối với bệ hạ mà nói, đều rất phiền phức.”
“Thế này đi, một nửa gia sản của bọn chúng xung vào quốc khố, cũng xem như nghiêm phạt rồi, đợi sau khi chuyện này kết thúc, bản vương lại cùng ngươi bàn luận cẩn thận lại.”
“Hứa đại nhân, ngươi là một người thông minh, thấy tốt rồi thì nên thôi đi, giữa ta và ngươi, hoàn toàn không có ân oán gì cả, có khi chúng ta có thể trở thành bằng hữu cũng nên.”
“Còn nữa, mấy tên thương nhân này chưa từng thực sự đặc tội gì với ngươi, cũng đâu cần thiết phải làm lớn chuyện tới cứng ngắc như vậy, bây giờ bọn chúng ngoan ngoãn dễ bảo như vậy, là bởi vì chúng sợ hãi thanh đao trong tay ngươi.”
“Nhưng đợi đến khi bọn chúng tỉnh táo lại rồi, cho dù đã đồng ý sẽ nộp tô thuế, bản vương dám đảm bảo, bọn chúng sẽ không giao một cách thoải mái gì đâu.”
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi nên suy nghĩ cho thật kỹ thật rõ ràng vào, ngươi không cần vì vài tên bách tính này mà đắc tội với nhiều người như vậy.”
Trấn Tây vương đè nhỏ giọng nói, y nói như vậy trước mặt Hứa Thanh Tiêu.
Đã đến nước này rồi, y biết rằng nếu y vẫn tiếp tục lấy cứng đối cứng nữa, chỉ sợ chỉ có thể đẩy sự việc vào tình thế không thể giải thoát được nữa.