Chương 400: Xong Rồi, Xảy Ra Chuyện Rồi (6)
Sách bản đẹp được làm bởi Nhân
Zalo: 0945 787 018, bán sách truyện giá rẻ
--------------------------
Tiền thuế một năm của Đại Ngụy là một trăm triệu, chúng chỉ cần thu tiền từ đám thương nhân phiên bang sẽ có thể lấy được một năm một trăm triệu lượng.
Giàu như nước địch luôn!
Bà mẹ nó, hỏi sao đòi tạo phản.
Vắt tay lên trán nghĩ, nếu như hắn là một phiên vương, mỗi năm ngân lượng thu vào gần bằng tiền thuế của cả nước, bản thân hắn cũng không dám đảm bảo sẽ không có ý định tạo phản.
Có tiền có quyền có nhân lực, còn không tạo phản ngồi đó đợi người ta cho lên thớt hả?
“Nhanh chóng đi thông báo với Hộ bộ thượng thư, Hình bộ thượng thư, còn có Binh bộ thượng thư, mới họ cùng tới diện thánh.”
Hứa Thanh Tiêu mở lời, cho đối phương đi thông báo cho Hộ bộ thượng thư, Hình bộ thượng thư và Binh bộ thượng thư, nói xong câu này, bèn quay người đi luôn, tới hoàng cung báo cho nữ đế biết tin tức tốt này.
Một khắc sau.
Hứa Thanh Tiêu ở bên ngoài hoàng cung, đã cho người đi báo với nữ đế.
Đồng thời cũng đang đợi Cố Ngôn và Trương Tĩnh cùng tới.
Khoảng sau một nén nhang, bóng dáng của Cố Ngôn và Trương Tĩnh cũng xuất hiện ở nơi đây, Chu Nghiêm đi theo phía sau.
Có điều Cố Ngôn cùng Trương Tĩnh hình như hơi xa cách, cũng không đi quá gần nhau.
“Thủ Nhân, chuyện gì gấp mà phải vội vàng gọi chúng ta tới vậy sao?”
Nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu, Trương Tĩnh lên tiếng đầu tiên, có chút tò mò nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
“Thủ Nhân gọi chúng ta tới đây, tất nhiên có lý do của Thủ Nhân, có lẽ là việc tổng kết tiền thuế đã có kết quả rồi.”
Cố Ngôn hơi khinh thường nhìn Trương Tĩnh.
“Ừm, tổng thu thuế cùng tiền tịch biên đều được tổng kết xong rồi, ta muốn hai vị đại nhân cùng ta tới diện thánh, báo cáo chuyện này.”
Hứa Thanh Tiêu gật đầu, lần này báo cáo chuyện vừa rồi chắc chắn sẽ khiến cho long nhan đại hỷ, công lao thế này, Hứa Thanh Tiêu cũng không muốn hưởng một mình, mọi người đều có công.
“Được bao nhiêu ngân lượng? Có được năm ngàn vạn lượng không?”
Binh bộ thượng thư Chu Nghiêm lên tiếng, đoán ra một con số.
Lời này vừa nói ra, Cố Ngôn nhịn không được mà lắc đầu.
“Không thể nào chỉ có năm ngàn vạn lượng bạch kim được, đám thương nhân phiên bang này ở kinh thành tự tung tự tác, tham ô vô độ, lão phu nghĩ, có thể được một trăm triệu lượng chứ, tất nhiên chỉ có thể là có thể, cũng có lẽ ít hơn một trăm triệu lượng.”
Cố Ngôn là Hộ bộ thượng thư, to gan nói ra cách nghĩ táo bạo của mình.
Lời này vừa nói ra, Chu Nghiêm và Trương Tĩnh có chút kinh ngạc, hai người họ không phải người của Hộ bộ, nhưng cũng biết một trăm triệu khủng khiếp cỡ nào.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu lại nở một nụ cười khổ, hắn vốn định nói thẳng ra luôn.
Vừa đúng lúc này, giọng nói của thái giám vang lên.
“Bệ hạ có khẩu dụ, mời chư vị đại nhân.”
Âm thanh của thái giám vừa dứt, mọi người cũng không dám ở lại lâu, lập tức vào điện diện thánh.
Một khắc sau.
Bên trong Dưỡng Tâm điện.
Bốn người nhập điện, nữ đế lạnh lùng ngồi trên Long loan.
“Có chuyện gì gấp sao?”
Nữ đế hỏi như vậy.
“Bệ hạ, mối họa đến từ thương nhân phiên bang đã kết thúc ngày hôm qua rồi, Hộ bộ tổng kết hạch toán, hôm nay đã có báo cáo rồi, mời bệ hạ kiểm tra qua.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, nói như trên.
“Ồ!” Giọng nói của nữ đế vẫn bình tĩnh như trước, sau đó nói: “Việc số sách không vội, cùng lắm để ngày mai nói cũng được, có điều đã tới đây rồi, ngươi cứ nói thẳng cho ta nghe, rốt cuộc thu được bao nhiêu ngân lượng đi.”
Nữ đế có chút bình tĩnh, lúc trước Hứa Thanh Tiêu đốt thiên chỉ, nàng cũng đã biết được một phần rồi, thế nên đã chuẩn bị sẵn tâm lý, dù sao cũng không vội, nhưng nể tình Hứa Thanh Tiêu vội vàng đến đây, bởi vậy đành để Hứa Thanh Tiêu nói thẳng luôn.
“Bệ hạ! Tịch biên bốn trăm ba mươi bảy người, hiện kim, tổng cộng khoảng hai vạn năm ngàn tám trăm vạn lượng, những tài sản khắc tổng cộng bốn vạn bảy ngàn sáu trăm vạn lượng.”
Hứa Thanh Tiêu mở lời.
Âm thanh vừa dứt.
Cả đại điện chìm vào yên tĩnh.
Sắc mặt của Cố Ngôn lập tức thay đổi.
Hiện kim hai vạn năm ngàn tám trăm vạn lượng?
Những tài sản khác bốn vạn bảy ngàn sáu trăm vạn lượng?
Có tính sai gì không vậy?
Thu nhập của Đại Ngụy một năm cũng chỉ có một vạn vạn thôi đó?
Hứa Thanh Tiêu, ngươi đừng có doạ lão phu nha.
Đừng nói Cố Ngôn nữa, bên trên Long loan, nữ đế vừa nghe tới con số này liền nghệch cả mặt ra.
Mặc dù nàng đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý rồi, nhưng không ngờ tới con số lại quá mức tưởng tượng như vậy.
Này cộng hết lại không phải đã được bảy vạn vạn lượng sao?
Bảy năm thu nhập của Đại Ngụy lận đó.
Ực.
Trong đại điện, âm thanh nuốt nước bọt vang lên, là của Trương Tĩnh và Cố Ngôn.
Đừng nói gì là bảy vạn vạn lượng bạch kim.
Cho dù là một vạn vạn lượng bạch kim, bọn họ cũng cảm thấy nhiều, bảy vạn vạn lượng?
Ngươi đi ăn cướp hả?
“Tiền phạt thuế thì sao?”
Nữ đế lên tiếng, nhưng giọng nói của nàng đã có chút biến động rồi.
“Bốn vạn ba ngàn tám trăm vạn lượng.”
Hứa Thanh Tiêu hít sâu một hơi, nói ra con số kinh thiên động địa.
Nữ đế: “…”
Cố Ngôn: “…”
Chu Nghiêm: “…”
Trương Tĩnh: “…”
Bốn vạn ba ngàn tám trăm vạn lượng?
Phạt thuế?
Thật không???
Mọi người đều trở nên yên lặng, yên lặng đến đáng sợ, mà Hứa Thanh Tiêu thì đem số sách trình lên.
Qua một lúc lâu.
Giọng nói của nữ đế vang lên.
“Ái khanh vất vả rồi, ái khanh về trước đi, ngày mai thượng triều, trẫm sẽ tiếp tục bàn về chuyện này.”
Lúc này nữ đế quả thật không biết nên nói gì, những con số này thật sự là những con số trên trời, nàng nhất thời không biết nên dùng thế nào nữa.
Niềm hạnh phúc này đến bất ngờ quá đi chứ?
“Thần tuần chỉ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, hắn biết với con số này, bắt buộc phải để bệ hạ có thời gian suy nghĩ cẩn thận, đừng nói tới bệ hạ, bản thân hắn cũng phải suy nghĩ cho kỹ.
Mọi người rời đi hết.
Hứa Thanh Tiêu còn đỡ, rất nhanh thôi đã có thể bình tĩnh trở lại.
Còn Cố Ngôn, Trương Tĩnh, Chu Nghiêm ba người vẫn có chút ngơ ngác.
Trong đầu vẫn xoay quanh con số trên trời mà Hứa Thanh Tiêu nói.
Thậm chí lúc Hứa Thanh Tiêu cáo lui rời đi, bọn họ vẫn không sao.
Qua một khoảng thời gian dài sau, Cố Ngôn tỉnh táo trở lại, ông ta bắt lấy Chu Nghiêm, cực kì nghiêm túc nói.
“Không đúng, hôm qua lão phu cảm thấy vẫn còn một số tên thương nhân phiên bang có vấn đề, Chu thượng thư, nhanh chóng bắt người, không thể buông tha cho bất cứ một kẻ xấu nào.”
Cố Ngôn nghiêm túc nói.
Con mẹ nó, sao lại mới giết có hơn bốn trăm người thôi chứ.
Sao không giết nhiều thêm chút nữa?
Cái đám thương nhân phiên bang đáng chết này.
“Đừng nói nữa, bây giờ ta lập tức về điều tra một chút, xem xem tên thương nhân phiên bang có vấn đề kia, Chu thượng thư, ông nhớ phối hợp với ta đó.”
Trương Tĩnh cũng lên tiếng rồi, ông ta tỉnh táo lại rồi, việc đầu tiên nghĩ tới là đi lật lại án, kiểm tra xem có tên nào bị kiện tụng gì không.
Tăng thêm chút ngân lượng nữa cho quốc khố Đại Nguỵ.
Ba vị thượng thư đều dại hết rồi.