Chương 399: Xong Rồi, Xảy Ra Chuyện Rồi (5)
Cố Ngôn giận rồi, Hứa Thanh Tiêu có tài năng xử lý chuyện Hộ bộ không, ông ta đã rõ rồi.
Đại tài thế này mà tới Hộ bộ, việc khác không nói, ít nhất cũng có thể giúp Hộ bộ có thể thu vào không biết bao nhiêu ngân lượng mỗi năm, đến lúc đó áp lực của Hộ bộ có lẽ sẽ nhẹ đi không ít, hơn nữa đối với Đại Ngụy mà nói, cũng là một chuyện tốt.
Tới Hình bộ làm gì? Xử án? Chỉ vì vài ba cái án phạt, lãng phí một đại tài thế này á?
“Cố thượng thư, lão phu tôn trọng ông, gọi ông một tiếng thượng thư, nếu ông còn tiếp tục như này, vậy lão phu cũng không nể mặt ông nữa,”
“Thủ Nhân chính là người của Hình bộ ta, bệ hạ có nói cũng vô ích, nếu như ông muốn cướp Thủ Nhân đi, hôm nay ta, hôm nay ta! Ông có tin không hôm nay ta đánh ông không?”
Trương Tĩnh cũng nổi sung lên rồi, ông ta là ai chứ? Thượng thư của Hình bộ đó.
Vốn bệ hạ để Hứa Thanh Tiêu tới Hộ bộ, chỉ để giúp đỡ chút thôi, rốt cuộc Hứa Thanh Tiêu là người xuất thân từ Hình bộ, thu lại chức chủ sự, chẳng qua cũng chỉ vì cho mấy tên phiên vương kia một lời giải thích mà thôi.
Nếu không Hứa Thanh Tiêu nhất định vẫn sẽ tiếp tục ở lại Hình bộ.
“Không thèm để ý tới ông.”
Cố Ngôn cũng không nhiều lời, đứng dậy rời đi luôn, chẳng buồn để ý tới Trương Tĩnh nữa.
“Hứ.”
Trương Tĩnh cười lạnh một tiếng, cũng lười để ý tới Cố Ngôn, dù sao ông ta cũng nhận định rồi, Hứa Thanh Tiêu chính là người của Hình bộ chỗ ông ta, cái lão già chết tiệt Cố Ngôn này còn định cướp người? Nằm mơ giấc mộng Xuân Thu của ngươi đi.
Hai vị thượng thư mắng mắng chửi chửi rời đi.
Mà lúc này, bên trong kinh thành vẫn vô cùng náo nhiệt, bách tính không còn tập trung ở bên ngoài Hình bộ nữa, mà tập trung tại một cửa tiệm khác.
Theo dõi binh lính kinh thành đi vào trong, xách từng rương từng rương bạch kim ra ngoài, sau đó còn có vô số trân bảo quý giá được nhấc ra.
Nào là bạch ngọc san hô, nào là tranh vẽ của danh nhân, còn có một ít đồ cổ trân quý bảo vật lung linh đẹp mắt được đem ra, khiến bách tính phải kinh ngạc một hồi.
Cả Hộ bộ quả thật bận chết đi được, thống kê đi đằng thống kế, kiểm kê đi đằng kiểm kê, còn phải đi định giá những thứ cần định giá.
Không chỉ có vậy, những thương nhân phiên bang khác cũng bắt đầu nộp thuế.
Riêng phần thuế má này cho dù bọn họ có bị thộn hết rồi cũng không dám làm ăn thất trách, chủ động đem sổ sách tới, sau đó cứ theo ba phần mà nộp ra.
Mặc dù nói mỗi năm bù ba phần, tổng cộng phải nộp ba năm tiền thuế, nhưng ít nhất không bị tổn thương đến hoàn toàn căn cơ gốc rễ, so với những tên bị chém đầu tịch biên kia, bọn họ xem như cực kỳ hạnh phúc rồi.
Cứ xem như lấy một phần năm gia sản của mình đi mua một sự bình an đi.
Nói tóm lại, nguyên một ngày trời cả kinh thành Đại Ngụy bận tới mức không kịp thở, đến cuối cùng có không ít quân binh kinh thành đều phải vào Hộ bộ, bắt đầu kiểm kê số lượng tiền của, cả Hộ bộ đã bị nhét đầy toàn là kì trân dị bảo, vàng bạc châu báu.
Thậm chí cả Hình bộ, Binh bộ, còn có cả Lễ bộ và Sử bộ đều bị nhét đầy hết rồi.
Nhìn thấy đống vàng bạc châu báu tích luỹ như núi, tất cả quan viên đều lắc đầu lè lưỡi, bọn họ biết đám thương nhân phiên bang này kiếm được tiền, nhưng khi từng hòm từng hòm bạch kim xếp chồng trước mặt, đúng thật là không biết nên nói gì.
Cái khoảng cách giữa người với người, đúng là quá khác biệt đi.
Cuối cùng, trải qua cả một ngày bận rộn, giờ Mùi hôm sau.
Tất cả các con số, đều được kiểm soát toàn bộ ra.
Một cuốn sổ hạch toán dày bịch được đưa tới tay Hứa Thanh Tiêu.
Học đường Thủ Nhân.
Hứa Thanh Tiêu nhận lấy cuốn sổ, hắn chầm chậm lật ra, mới có mục đầu tiên đã có chút ngạc nhiên, càng lật về sau, ánh mắt kinh ngạc của Hứa Thanh Tiêu càng thể hiện rõ hơn.
Lật đến trang cuối cùng, sau khi nhìn thấy tổng số, Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn câm nín luôn.
[Tổng cộng tài sản tịch biên: Bạch kim hơn hai vạn năm ngàn tám trăm sáu mươi lăm lượng, giá trị đồ cổ tranh vẽ, kì trân dị bảo, sản nghiệp lương điền tổng cộng bốn vạn bảy ngàn sáu trăm bốn mươi vạn lượng.]
Đây là toàn bộ gia sản của bốn trăm ba mươi bảy người, hiện kim thôi mà đã tới hơn hai vạn năm ngàn tám trăm vạn lượng, gấp hai lần rưỡi so với mục tiêu nhỏ.
Còn về bất động sản đã đạt được gần năm mục tiêu nhỏ luôn rồi, tất nhiên những phần bất động sản này muốn bán cũng cần phải có thời gian, hơn nữa đây mới chỉ là định giá thôi, một cái giá người ta cứ thế ước tính đại rồi đem bán nó, giảm giá khoảng đâu đó ba mươi phần trăm là được, còn muốn nhanh chóng bán được ra ngoài, giảm nửa giá nửa tháng sau là có thể bán được rồi.
Nhưng cái này có thể không?
Hứa Thanh Tiêu nào có ngu đâu, mấy thứ như tranh vẽ đồ cổ có thể bày ra một đống, từ từ bán được.
Còn những lương điền đất đai, sẽ trực tiếp trở thành tài sản của nhà nước, để Hộ bộ phái người tới kinh doanh, hoặc có thể giao cho thương nhân phiên bang rồi thu tiền thuê cũng có thể kiếm tiền mà, không cần thiết bán thẳng làm gì.
Tiếp tục xem cuốn còn lại.
Thu thuế sách.
Hứa Thanh Tiêu nghiêm tục lật xem, từng trang từng trang một.
Cuối cùng một con số kinh thiên động địa lại xuất hiện.
[Tổng cộng số tiền nộp thuế: Bốn vạn ba ngàn tám trăm vạn lượng bạch kim.]
Hứa Thanh Tiêu: …
Hứa Thanh Tiêu cạn lời luôn.
Bốn vạn ba ngàn tám trăm vạn lượng?
Có cần phải quá đáng như vậy không? Con số này bà mẹ nó phải bằng bốn năm tiền thuế nhà nước của Đại Ngụy rồi ấy chứ.
Cộng thêm số tiền thu được từ việc tịch biên, thu được tổng số bảy trăm triệu lượng bạch kim, này là hiện kim, cộng thêm bất động sản trị giá hơn năm trăm triệu lượng bạch kim, vậy thì có hơn một tỷ hai lượng bạch kim lận.
Một tỷ hai lượng.
Ngang bằng với số thuế Đại Ngụy thu được vào thời kì hưng thịnh, hơn nữa còn không cần bỏ vốn.
Một đao này hạ xuống, quả là giàu tới mức đổ mỡ luôn.
Giờ khắc này, Hứa Thanh Tiêu cuối cùng cũng hiểu được tại sao Trấn Tây vương lại bỏ ra nhiều sức như vậy để bảo vệ đám thương nhân phiên bang này.
Bọn chúng bảo vệ cho đám thương nhân phiên bang, đám thương nhân này mỗi năm cống nạp tiền cho chúng, có lẽ cũng là một con số trên trời, bốn phần có lẽ hơi nhiều, nhưng ba phần tuyệt đối không nhiều.
Thậm chí có một số phiên vương ác hơn một chút, trực tiếp mua cổ phần, lấy đi năm phần của ngươi ngươi cũng không thể nói gì cả.
Dựa vào con số bốn vạn ba ngàn tám trăm lượng bạch kim, mỗi năm có thể lấy đi ba phần, cũng là một trăm triệu rồi.