Chương 406: Tin nhắn
Điện thoại tạm thời của Lý Ngang cũng bắt đầu chấn động, hắn điều chỉnh góc độ một chút, lấy điện thoại di động ra xem xét, phát hiện là đến từ Wechat của điện thoại Vương Tùng San.
Lý Ngang tắt Wechat điện thoại, đã gửi tin nhắn qua kia ở nơi bí mật:
-Thế nào rồi?
Tốc độ viết chữ của Vương Tùng San tương đối nhanh:
-Nhìn thấy tin nhắn chưa? Cậu bây giờ ở đâu? Sẽ không ở bên kia trung tâm thành phố chứ?
-Không có đâu, tớ dạo phố ở bên ngoài. –Lý Ngang đánh chữ hỏi—cậu đang ở nhà?
Tiểu khu của nhà Vương Tùng San, cách đường Tiền Hoa có một đoạn, cũng không nằm trong phạm vi sửa gấp như trong tin nhắn của nhân viên chính phủ.
Nói cách khác, nhà cô là nơi an toàn.
-Ừ. Cha tớ vừa rồi nhận được chỉ lệnh, đi ra ngoài giữ gìn trật tự rồi.
-Chị họ của cậu đâu? Cậu ở chung với chị họ sao?
-Cậu hỏi cái này làm gì? Vương Tùng San gửi một cái biểu cảm người da đen nghi hoặc— trước đó chị họ của tớ đã đi ra ngoài rồi, vừa nãy gọi điện thoại về, bảo mẹ tớ và mẹ chị ấy cùng lái xe tiến về trạm xe lửa đường liên thương bên kia, nói nơi đó rất an toàn.
-Good.
Trong lòng Lý Ngang thả lỏng, Vệ Lăng Lam để người trong gia đinh đến tị nạn ở liên thương lộ trạm xe lửa, chứng minh nơi đó trong sự bảo hộ Cục Đặc Sự, nói không chừng nơi đó còn là nơi cứ điểm gì đó của đội đặc nhiệm cơ động.
-Chúng ta đã đến, ngay tại chỗ vào trạm xe lửa.
Vương Tùng San gửi cái icon le lưỡi, đánh chữ hỏi:
-Tiểu Lý Tử bây giờ cậu đang ở đâu.
-Ngồi ghế lái phụ trên xe của một người phụ nữ khác.
Lý Ngang đánh chữ nói:
-Cô ta xuất thân từ danh môn thế gia, gia tài bạc triệu, dáng người có thể so với siêu mẫu, da trắng mỹ miều, trình độ tiến sĩ, ăn nói ưu nhã, học thức uyên bác. Hơn nữa nhất định có thiện cảm cả quá trình đối với tớ, trước đó cô ta còn cho tớ mấy trăm vạn tiền tiêu vặt, để cho tớ tiêu xài thoải mái.
-Ha ha.—Vương Tùng San liếc mắt—vài món đồ ăn thức uống tới như vậy.
Lý Ngang đau lòng gấp gáp đánh chữ nói:
-Không tin tớ thì thôi. Đúng rồi cậu và mẹ cậu, các người đừng ra khỏi trạm xe lửa, tớ nhìn cái việc sửa gấp đường ống ngầm khá quan trọng.
-Biết rồi biết rồi, cả ngày thần thần bí bí. Vương Tùng San còn nghĩ đánh chữ hỏi thăm, mẹ của cô lại chào gọi cô nhanh lên xuống xe cận chiến, chỉ có thể cho Lý Ngang gửi tin nhắn chờ một lát trò chuyện tiếp, cùng người nhà đi vào trạm xe lửa
Kết thúc nói chuyện phiếm, Lý Ngang nhẹ nhàng thở ra, đưa điện thoại di động thả lại trong túi quần.
Liễu Vô Đãi ở bên cạnh vẫn không nói gì, lại không có sử dụng thủ đoạn gì nhìn lén màn hình điện thoại di động của Lý Ngang làm như vậy sẽ chỉ làm đồng đội nổi sát tâm.
Ánh mắt của cô, vẫn tập trung vào dòng xe bọc thép nối đuôi nhau lái về phía đường Tiền Hoa.
Tình huống càng hỏng bét so với trong tưởng tượng. Rốt cuộc đường Tiền Hoa đó đã xảy ra chuyện gì?
Dòng xe cộ trong biển người đang tiến lên trên đường phố, âm thanh hỗn tạp của tiếng còi, tiếng gào, tiếng thúc giục, tiếng khóc thút thít tiếng chạy nhanh hợp thành một mảnh.
Trong lòng người bất an, sẽ nhanh chóng truyền nhiễm như ôn dịch, non nửa tòa thành thị đều lâm vào nôn nóng bối rối, càng đến gần chỗ khu vực sửa gấp càng sẽ như thế.
Cũng may, hàng trăm chiếc xe chính phủ màu sắc tươi sáng, dừng sát ở khắp các ngõ ngách của trung tâm nội thành, loa lớn được trang bị phía trên, phối hợp với hệ thống phát thanh của thành phố và hàng trăm cán viên cơ sở, duy trì đám người có trật tự tiến về công trình lánh nạn ngầm.
Việc giám sát khắp nơi, thì đang sợ những tâm địa xấu xa không theo nề nếp kêu gà trộm chó kia, uy hiếp bọn hắn không dám vượt tuyến —— Quyền hạn hành động của cán viên cơ sở cũng được giao phó càng lớn so với bình thường.
Lúc này, các cư dân khu vực mục tiêu đã rút lui toàn bộ, trên không phạm vi sửa gấp, vài chiếc máy bay trực thăng có trang bị đèn pha vũ trang đang lượn quanh, tầm mắt của đài quan sát chỉ huy trong không trung, vị trí trung tâm chính đường Tiền Hoa đang liên tục và không ngừng tỏa ra sương mù dày đặc, những sương mù này tương đối “sền sệt nặng nề”, dính sát mặt đất, như màu xám rêu khuếch tán ra bốn phía, theo thời gian sương mù dày đặc đổi thay mới có thể dần dần lên cao, chỗ cao nhất, cũng chính là giữa trung tâm đường Tiền Hoa, vị trí đã cao lên tới hai mươi mét.
Kìm hãm độ cao cuồng phong chỗ cuốn lên của máy bay trực thăng vũ trang đang xoay quanh, không có chút nào quấy nhiễu được sự khuếch tán của những sương mù dày đặc này, thậm chí kể cả đèn pha có công suất cực lớn chói mắt của máy bay trực thăng một bên chở khách cũng không thể nào chiếu vào phạm vi một mét của sương mù dày đặc.
Sương mù tiếp tục lan tràn, lặng yên không một tiếng động nuốt hết tất cả trở ngại, bất kể là nhà cao tầng, những chiếc ven đường, hay là máy bay không người lái du hành vào trong đó, người máy điều tra đang sát mặt đất tiến lên, cảnh sương mù đều giống như vậy mà nuốt hết những thứ đó một cách im hơi lặng tiếng, lặng yên tĩnh mịch.
Bất cứ ý đồ cử động của thế giới bên ngoài điều tra được trong cảnh sương mù, đều một đi không trở lại, vừa đi không phát, không còn tin tức.
Thật giống như... Những sương mù này cũng không giống như ở nhân thế, ngăn cách hoàn toàn thế giới hiện tại.
Máy bay trực thăng trong không trung bay tới bay lui, mà trên mặt đất gần đường Tiền Hoa thì từ lâu đã tạm dừng mô-đun, xây dựng lên công tác tác chiến.
Nhà cao tầng hai bên đường treo lên những đèn pha sáng sủa, kéo lưới sắt ở giữa mặt đường, chống tăng, cự mã ,…làm chướng ngại vật trên đường, cùng với phòng tuyến đầu tiên từ chồng cát chất đống và bổ binh cầm súng máy.