Chương 410: Bệ Hạ! Bệ Hạ! Hứa! Hứa Thanh Tiêu Có Đại Tài Vạn Cổ Kìa (3)
“Không thể nào, cho dù Hứa Thanh Tiêu có mưu mô đến đâu đi nữa, giữ lại hắn thì đã sao chứ?”
“Ta cũng không tin, hơn nữa ba tháng sau kế sách Bắc phạt mới sẽ được dâng lên rồi, nếu như nữ đế muốn kéo dài thời gian, sao không nói là nửa năm một năm?”
Ba người cũng cùng có chút nghi ngờ không tin, chủ yếu vì đã cho Binh bộ lập kế sách rồi, thế mà lại chỉ vì bảo vệ một tên Hứa Thanh Tiêu? Điểm này hư cấu quá rồi ấy.
Phải biết rằng, quân vô hí ngôn, lời của ngươi đã nói ra, bách tính Đại Ngụy đều sẽ biết, đến lúc đó làm cho lòng người hoang mang, cũng sẽ phải chịu tổn thất đó.
Mà phải trả một cái giá đắt như vậy, chỉ vì bảo vệ một tên Hứa Thanh Tiêu, bọn họ không tin!
Chưa kể nếu như muốn kéo dài thời gian sao không phải nửa năm hay một năm? Ba tháng nhoáng cái liền qua ngay.
“Trong vòng ba tháng phải đề xuất được kế sách Bắc phạt mới, đây mới là điểm thông minh của ả ta, nếu như nói thật là nửa năm, vậy thì không thể ngăn cản được ai cả, chính bởi vì nói ba tháng, chúng ta mới có cảm giác có thể là thật, nhưng ba tháng sau, tìm đại một lý do nào đó, cho Binh bộ tiếp tục chỉnh sửa, lại tiếp tục trong ba tháng nữa, vài lần như vậy.”
“Chỉ cần một câu mấy thứ này đều không được, xong không nhắc tới việc này nữa, các ngươi nghĩ xem kế sách như vậy có hay không?”
Hoài Ninh vương nhìn thấu tất cả, phân tích rõ ràng từng chi tiết của kế hoạch này.
Lời vừa nói xong, cả ba người bỗng chốc ngộ ra, đúng vậy, lấy ba tháng để lấy được sự chú ý của mọi người, nhưng sau ba tháng trôi qua, tìm đại một cái lý do nào đó là có thể bãi bỏ.
Nói cho cùng chuyện Bắc phạt cũng ảnh hưởng tới căn cơ gốc rễ của quốc gia, kế sách đầu thể nào không bị bác bỏ, đến lần hai lần ba sẽ có thể không nói tới chuyện này nữa rồi, cứ vậy giả mù cho qua là xong.
Kế hay quá.
Đúng là một kế hay.
“Vậy vương gia, chúng ta nên làm thế nào đây? Có cần nói cho các vị phiên vương khác biết không?”
Có người hỏi.
“Không cần, người đoán được tự nhiên sẽ hiểu, người không đoán được cho dù ngươi có nói, hắn cũng không chịu tin, ngược lại còn cảm thấy chúng ta có mục đích khác.”
“Bỏ đi, cứ cho là Hứa Thanh Tiêu có thể thoát được một kiếp này, đây cũng là một âm mưu công khai, chúng ta chỉ có thể khoanh tay chịu trói thôi, nhưng như vậy cũng tốt, nếu như ả hôn quân kia thực sự như vậy, cũng chắc chắn sẽ mất đi một bộ phận lòng tin của người dân, hơn nữa gần đây vương triều Đột Tà cùng vương triều Sơ Nguyên có âm thầm cấu kết với Man Di phương Bắc.”
“Loại chuyện này, ả ta không thể nào không biết, nói không chừng thực sự sẽ Bắc phạt, nói không chừng lại chữa lợn lành thành lợn què cũng nên, nay chúng ta cứ yên lặng quan sát tình hình là được rồi.”
Hoài Ninh vương không để người khác bứt dây động rừng, loại chuyện này người đoán được đã đoán ra rồi, còn người không nghĩ tới ngươi có nói bao nhiêu cũng vô dụng.
Yên lặng yên tâm đợi là được, tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, hiện tại bọn họ có tư cách tạo phản, chẳng qua chỉ thiếu mất một cơ hội hợp nhất thiên thời địa lợi nhân hoà mà thôi.
“Được.”
Ba người gậy đầu, cũng không nói gì thêm.
Có điều không ngờ tới, giọng nói của Trấn Tây vương vang lên.
“Hoài Ninh vương, di cô của Võ đế, ngài đã tìm thấy chưa?”
Trấn Tây Vương lên tiếng, khiến cho mọi người có mặt ở đó đều trở nên yên lặng.
“Chưa thấy, nhưng mà đã tìm thấy vài manh mối tương thích rồi, rất nhanh rồi sẽ tìm được thôi, nếu như có thể tìm được di cô Võ đế, vậy thì chẳng cần phải đợi cơ hội làm gì nữa, bèn có thể lập tức lật đổ ả hôn quân này.”
Hoài Ninh vương nói chắc như đinh đóng cột.
Ba người cùng gật đầu, nhưng nghĩ gì thì không ai biết được.
Mà lúc này.
Kinh thành Đại Ngụy, học đường Thủ Nhân.
Hứa Thanh Tiêu ngồi bên trong đình, Trần Tinh Hà ở bên cạnh dọn tới dọn lui bộ trà cụ, còn Hộ bộ thượng thư Cố Ngôn lại nghiêm túc nói.
“Thủ Nhân, ngươi nhận được sủng ái sâu dày của bệ hạ, về chuyện Bắc phạt, ngươi nhất định phải khuyên can bệ hạ, bất kể thế nào cũng không thể Bắc phạt được, Hộ bộ chúng ta khó khăn lắm mới tích trữ được một ít ngân lượng, nếu như Bắc phạt, cái chức Hộ bộ thượng thư này của ta có thể không làm nữa rồi.”
“Hơn nữa, Thủ Nhân, ta nói ngươi nghe một câu thật lòng, tài năng của ngươi lão phu đã nhìn ra rồi, là vạn cổ đại tài, chỉ cần ngươi bằng lòng, đợi đến khi lão phu quy ẩn, chức Hộ bộ thượng thư này chính là dành cho Hứa Thủ Nhân ngươi đấy.”
“Hôm nay trên triều đường, Vương đại nhân của Lễ bộ, Trương đại nhân của Hình bộ, Trần đại nhân của Lại bộ, còn có Lý đại nhân của Công bộ, đều tới tìm ta đòi tiền, đám cáo già này, người nào người nấy đều mặt dày hết nói nổi, lão phu phải trả giá cực lắm, mới có thể giữ lại không ít ngân lượng.”
“Làm nhiều như vậy chỉ vì hy vọng rằng, sau này khi ngươi tiếp quản vị trí của ta, quốc khố vẫn còn chút ngân lương, không đến nỗi giống như ta, lúc tiếp quản công việc đã chỉ còn một đống bùi nhùi thôi.”
“Thủ Nhân, ngươi nhất định phải nhớ lấy, ngân lượng trong quốc khố, chỉ vào không ra, trừ khi có chuyện gì lớn, nhất định phải dùng tới tiền, không thì phải tìm cách có chết cũng không nôn tiền ra, bọn họ đều là lang, là hổ, da mặt lại còn dày, ngày thương ngươi ít tiếp xúc với bọn họ thôi.”
“Ngươi xem bọn họ là tiền bối, bọn họ xem ngươi là con lợn béo tốt, tìm đủ mọi cách để moi tiền ngươi, biết chưa?”
Cố Ngôn tới học đường Thủ Nhân tìm Hứa Thanh Tiêu, là vì chuyện Bắc phạt, bảo Hứa Thanh Tiêu nếu không có việc gì phải làm thì tới hoàng cung tìm bệ hạ bàn bạc cẩn thận chuyện này, mặc dù biết rằng Hứa Thanh Tiêu cũng không thể bàn ra được kết quả gì cả.
Nhưng ít nhất có chút tác dụng gì đó cũng được, những chuyện còn lại chỉ liên quan đến ngân lượng của Hộ bộ.
Chuyện Bắc phạt, rốt cuộc có thể khai chiến hay không, tạm thời vẫn còn chưa quyết định được, Trần Chính Nho cũng nói rồi, đợi ba tháng sau rồi tính tiếp, nếu như bệ hạ thực sự muốn Bắc phạt, bọn họ có chết cũng phải ngăn cản.
Cho nên chuyện về Bắc phạt không thể quá nóng vội.
Hiểu ra chuyện này rồi, việc đầu tiên Cố Ngôn làm là tới tìm Hứa Thanh Tiêu nói xấu mấy vị thượng thư trước, ý định đào tạo Hứa Thanh Tiêu tốt một chút, để sau này Hứa Thanh Tiêu cũng sẽ làm như vậy, giữ tiền cẩn thận.
“Cố đại nhân yên tâm, ta nhất định sẽ sống chết giữ chặt số ngân lượng này lại, điều ngài nói ta đều hiểu cả, gì mà sứ giả vạn quốc, trước đây năm nào cũng cho tiền, là bởi vì Đại Ngụy còn có tiền, bây giờ làm gì có xu nào, nói một câu khó nghe, Cố đại nhân ngài đừng đồn ra ngoài đó.”