Chương 412: Bệ Hạ! Bệ Hạ! Hứa! Hứa Thanh Tiêu Có Đại Tài Vạn Cổ Kìa (5)
Lại tiễn thêm một vị thượng thư.
Hứa Thanh Tiêu có phần không biết nên khóc hay nên cười.
Vẫn may là, không còn vị thượng thư nào khác nữa tới.
“Thanh Tiêu sư đệ, chuyện Bắc phạt lần này của bệ hạ, đệ cảm thấy thế nào?”
Thấy không còn người ngoài nào nữa, Trần Tinh Hà không nhịn được mà lên tiếng, hỏi về chuyện này.
“Không có nghĩ gì cả, nếu thực sự phải đánh thì đánh thôi, sư đệ cũng không thể tự quyết được, vừa nãy hai vị thượng thư đều khách khí, sư huynh, chắc huynh không thực sự cho rằng bệ hạ sẽ nghe lời đệ đó chứ?”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, thực ra trong lòng hắn rõ hơn ai hết nữ đế đang làm gì.
Khẳng định sẽ không Bắc phạt đâu.
Đây rõ ràng là bảo vệ hắn, nếu không, thực sự muốn Bắc phạt sao?
Lấy gì mà Bắc phạt? Bảy vạn vạn lượng bạch kim? Số ngân lượng này dù dùng tiết kiệm bao nhiêu cũng chỉ có thể kéo dài được một năm là nhiều, trong vòng một năm có thể giết sạch man di không? Còn phải để ý đám phiên vương nổi loạn cùng đám dị tộc phiên bang thừa nước đục thả câu ở sau lưng?
Việc này nếu không phải thực sự hiểu nội tâm của nữ đế, Hứa Thanh Tiêu thực sự cũng không dám chắc chắn, sau khi tiếp xúc với nhau vài lần, Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn có thể đảm bảo, không thể nào Bắc phạt đâu! Đây chỉ là một thủ đoạn lừa người mà thôi.
Nói cho cùng hắn đã giết nhiều thương nhân phiên bang như vậy, ảnh hưởng tới bao nhiêu người chứ? Trong lòng hắn cũng tự có tính toán.
Người xưa nói đúng lắm, hất đổ bát cơm của người ta cũng xem như thù giết cha mẹ, bản thân hắn thế này đã hại bao nhiêu người mất miếng mồi ngon rồi?
Theo lý mà nói, tấu chương chửi mắng hắn ở trong cung, ít nhất cũng phải chất thành một núi nhỏ, giả vờ mắt điếc tai ngơ là điều không thể nào, cho nên cũng chỉ có thể đưa ra hạ sách này, dùng cách này để dời tầm mắt của mọi người đi chỗ khác.
Thế này cho dù có vài người tới tìm hắn làm khó làm dễ, cùng lắm cũng chỉ còn lại vài người, bệ hạ hoàn toàn có thể coi như không quan tâm.
Đương nhiên việc này cũng không phải một hạ sách, ít nhất có thể kiềm hãm một số người có tâm địa không đơn thuần.
Mà việc bản thân hắn cần làm là, trong khoảng thời gian này thật thà chút, đừng làm ra chuyện thị phi gì, nếu như thực sự lại làm gì đó dẫn đến thị phi, trừ khi thực sự Bắc phạt, còn không đúng là không thể trấn áp được nữa.
“Ài, hưng vong nằm ở bách tính mà, tốt nhất vẫn đừng nên Bắc phạt, bây giờ Đại Ngụy mới bình định xong, để bách tính sống vài ngày yên bình đi.”
Trần Tinh Hà thở dài một hơi cảm thán như vậy, nhưng mà cũng rất nhanh lại lắc đầu, không muốn nhắc tới chuyện này nữa, mà nhắc tới một chuyện khác.
“Đúng rồi, giữa tháng sau sẽ là Thái Bình thi hội, sư đệ…đệ chuẩn bị thơ từ gì chưa?”
“Thái Bình thi hội?”
Hứa Thanh Tiêu nhẹ nhăn mày, có điều rất nhanh bèn nhớ ra, hình như Mộ Nam Bình từng mời hắn, không ngờ tháng sau đã bắt đầu rồi.
“Chưa chuẩn bị.”
Hứa Thanh Tiêu lắc đầu thẳng luôn, khoảng thời gian này hắn lấy đâu ra thời gian mà chuẩn bị mấy thứ này được chứ.
“Ờ.”
Trong lòng Trần Tinh Hà cũng âm thầm thở phào một hơi.
Cũng vào ngay lúc Trần Tinh Hà định tiếp tục hỏi thêm một vài chuyện nữa.
Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Hứa huynh!”
“Trần huynh!”
“Cuối cùng ta cũng tìm thấy huynh rồi.”
Một giọng nói ngập tràn hưng phấn vang lên, thu hút sự chú ý của Hứa Thanh Tiêu và Trần Tinh Hà.
Là Vương Nho.
“Vương Nho huynh?”
Hứa Thanh Tiêu cùng Trần Tinh Hà cùng có chút tò mò, không ngờ tới hắn ta cũng tới rồi.
“Hứa huynh, Trần huynh, lâu rồi không gặp, lâu rồi không gặp.”
Vương Nho bước nhanh tới, bái một bái với Hứa Thanh Tiêu và Trần Tinh Hà, trên mặt tràn đầy vui vẻ cùng kích động.
“Vương Nho huynh, lâu rồi không gặp.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng.
“Vương Nho huynh, sao huynh lại tới đây?”
Trần Tinh Hà lại có chút tò mò.
“Hứa huynh, Trần huynh, ta vốn nên tới từ sớm rồi, chỉ là mấy ngày trước người trong nhà sắp xếp xem mắt, làm lỡ mất thời gian.”
Vương Nho có chút ngại ngùng cười nói.
“Xem mắt? Này không tệ à nha, có thành công không?”
Hứa Thanh Tiêu cười nói.
“Vốn là không được, sau lại được, cuối cùng xem chút nữa thì thành công rồi.”
Vương Nho cảm thán.
“Là sao?”
Trần Tinh Hà cũng có hứng thú rồi.
“Nàng ấy vốn nhìn không vừa mắt ta, có điều ta nói ta quen biết với Hứa huynh, nàng ấy liền đồng ý hai bên tìm hiểu nhau thử xem sao, chẳng là sau đó nàng hỏi ta văn tài thế nào, ta mặt dày mày dạn nói cũng tạm, có được một phần mười bản lĩnh của Hứa huynh, nàng bảo ta sáng tác một bài thơ, ta sao có thể xổ thơ tại chỗ được, thế nên bèn dùng thơ từ của Hứa huynh, sau này nàng không thèm để ý tới ta nữa.”
Vương Nho có chút bực tức nói.
“Huynh dùng thơ từ của Thanh Tiêu sư đệ?”
“Vậy thì chắc chắn không được rồi, thơ từ của Thanh Tiêu có ai không biết chứ? Huynh đúng là ngốc rồi, huynh nên dùng của ta nè, không phải ta từng viết cho huynh một ít để thưởng thức sao? Vừa hay có thể đem ra dùng ấy, ta cũng đâu có trách cứ gì huynh đâu.”
Trần Tinh Hà cảm thán nói.
Sau đó Vương Nho lập tức giải thích.
“Lúc đó ta cũng nghĩ như vậy đó, ta không dám lấy của Hứa huynh, lúc lấy đi là của Trần huynh cơ, nhưng cô nương kia nhìn một cái bèn nói sau này đừng lấy Hứa huynh ra so sánh, tránh sỉ nhục tài năng của Hứa huynh.
“Trần huynh, huynh không trách ta chứ?”
Vương Nho nói như vậy.
Trần Tinh Hà: “…”
Hứa Thanh Tiêu: “…”
Tổ cha ngươi!
Trần Tinh Hà có chút tức giận như trong dự đoán.
Cũng vào lúc này, giọng nói của Lý Quảng Hiếu bỗng vang lên.
“Các vị đại nhân, đến giờ dùng bữa rồi.”
Sau khi giọng nói của Lý Quảng Hiếu vừa dứt, Hứa Thanh Tiêu lập tức đứng ra giảng hoà.
“Không nói nữa, nào nào nào, vẫn chưa ăn phải không, cùng nhau ăn đi, đầu bếp này của ta nấu ăn không tồi đâu.”
Hứa Thanh Tiêu lôi kéo hai người vào trong.
Đập vào trong mắt là một bàn thức ăn toàn cao lương mỹ vị.
Vương Nho nuốt một ngụm nước bọt, hắn ta đúng là có chút đói rồi, nhưng không hề quên chuyện chính, lấy ra bức thư tín nói.
“Hứa huynh, đây là thư do Lý Hâm bảo ta gửi cho huynh, nói rằng rất quan trọng, huynh nhất định phải xem.”
Vương Nho nói như vậy.
“Được, huynh ăn trước đi, không vội.”
Hứa Thanh Tiêu nhận lấy bức thư, ngồi thẳng xuống chỗ ngồi mở ra xem.
Chỉ là một lúc sau.
Trên mặt Hứa Thanh Tiêu lộ ra một chút hân hoan hớn hở.
Mọi người nhìn thấy vẻ vui mừng trên mặt Hứa Thanh Tiêu bèn không nhịn được mà tò mò.
“Lý Hâm nói gì vậy?”
Trần Tinh Hà có chút tò mò.
“Phù! Phủ Nam Dự thu hoạch một mùa này nhiều thêm bốn phần.”
Hứa Thanh Tiêu nở nụ cười, nói ra lí do Lý Hâm gửi bức thư tới.
Lời vừa nói, mọi người đều cảm thấy kinh ngạc.
Đặc biệt là Lý Quảng Hiếu, ông ta đang cầm bát đũa trên tay, vừa nghe thấy câu này trên mặt không nhịn được lộ ra vẻ ngạc nhiên.