Chương 413: Bệ Hạ! Bệ Hạ! Hứa! Hứa Thanh Tiêu Có Đại Tài Vạn Cổ Kìa (6)
“Nhiều hơn bốn phần? Làm thế nào mà lại nhiều hơn?”
Mặc dù Trần Tinh Hà không hiểu gì nhiều về nông nghiệp, nhưng cũng biết nhiều hơn bốn phần đại diện cho việc gì.
“Sư huynh, còn nhớ lúc chúng ta trở về huyện, sư đệ đưa cho Lý Hâm một số thứ không?”
Hứa Thanh Tiêu nói như vậy.
“Nhớ chứ, một bức tranh, liên quan gì đến chuyện này?”
Trần Tinh Hà tiếp tục hỏi.
“Ừm, nó là thứ lúc sư đệ rảnh rỗi nghĩ tới, không phải bệ hạ phạt toàn bộ người dân của phủ Nam Dự nộp thêm một phần thuế nữa sao? Sư đệ cảm thấy có chút áy náy, nhưng cũng không có ngân lượng để bù vào.”
“Thế nên mới thay bách tính nghĩ ra một thứ, có thể giải quyết vấn đề nguồn nước của bách tính, để có thể tưới nước đến những vùng ruộng trống hoặc ít dẫn được nước tới.”
“Nay hiệu quả đạt được không tệ, phủ Nam Dự thu hoạch nhiều thêm bốn phần, mặc dù không đạt được hiệu quả như những gì đệ dự đoán, nhưng cũng không kém hơn là bao, ít nhất có thể trả lại chút ân tình.”
Hứa Thanh Tiêu giải thích nói.
Lời này vừa nói ra, Vương Nho, Trần Tinh Hà, còn có đám người Dương Hổ đều nuốt nước miếng.
“Là thứ gì vậy? Lại có công hiệu thần kì như vậy?”
“Còn nữa, sư đệ, bốn phần này còn chưa đủ? Đệ phải biết rằng đối với bách tính mà nói, có thể thu hoạch nhiều thêm một phần đã là hạnh phúc lắm rồi đó.”
Trần Tinh Hà có chút không hiểu nổi.
“Guồng nước!”
“Nói sao nhỉ, Dương Hổ, đem bút mực tới đây.”
Đã có hiệu quả rồi, Hứa Thanh Tiêu cũng không định giấu giếm gì nữa, nói cho cùng chuyện này rồi cũng phải báo cáo tới hoàng cung mà, chẳng qua có thể nói nữ đế không thể trong phút chốc phát hiện ra chuyện này, bản thân hắn không nói chắc có lẽ khoảng nửa năm sau sẽ phát hiện ra thôi.”
Ngay lập tức, Dương Hổ đi lấy bút và giấy trắng tới.
Tay Hứa Thanh Tiêu nhấc bút lên, vẽ ra hình dáng của guồng nước lên trên giấy, để tính tượng hình cụ thể hơn chút, hắn còn đặc biệt vẽ thêm nguồn nước và lương điền.
“Sư huynh, đây chính là guồng nước!”
Hứa Thanh Tiêu nói.
“Ta xem xem.”
Trần Tinh Hà nghiêm túc tới xem, qua một lúc sau, lại bất giác nhăn mày.
“Cảm giác như xem hiểu rồi, lại giống như không hiểu gì, đây là ý gì vậy?”
Đừng nói Trần Tinh Hà, đám người Vương Nho và Dương Hổ đều nhìn không hiểu gì hết.
Chỉ có một mình Lý Quảng Hiếu vừa nhìn vài cái, đã hiểu được tác dụng của thứ đồ này là gì.
Rút nước từ nguồn nước, dẫn tới ruộng đồng.
Một thứ đơn giản, nhưng lại có thể giải quyết phiền phức lớn nhất của nhà nông!
Đây…đây…! Đây là thần cơ đó!
Cơ thể Lý Quảng Hiếu có chút run rẩy, chỉ là mọi người không nhận ra mà thôi.
“Sư huynh, làm nông sợ nhất điều gì? Chẳng phải chính là vấn đề về nguồn nước sao?”
“Guồng nước này có thể không ngừng lấy nước từ nguồn sông, sau đó thông qua ổng nước kéo dài ra, nếu như mảnh ruộng đó không cách quá xa nguồn nước, sẽ có thể tưới thẳng tới luôn, nếu như khoảng cách quá xa, cũng có thể tiết kiệm được không ít thời gian, để bách tính đi bộ vài bước.”
“Thứ đồ này, một khi có thể chế tạo và sử dụng rộng rãi, tất cả lương điền ở Đại Ngụy sau này sẽ không còn phải sợ thiếu nguồn nước nữa, có thể giải quyết phần lớn vấn đề thiếu nước và lấy nước.”
“Hơn nữa, có rất nhiều nơi còn ruộng đồng bỏ hoang, nếu như có thứ này rồi, hoàn toàn có thể tái canh tác.”
Hứa Thanh Tiêu nói ra tác dụng của thứ đồ này.
Trong giây lát, mọi người đều hiểu ra, nhưng bọn họ vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết rốt cuộc thứ này có lợi ích gì, nên không mấy bất ngờ.
“Nếu như có thể sử dụng toàn bộ trên diện rộng, vậy sản lượng của Đại Ngụy có thể tăng lên bao nhiêu?”
Một giọng nói đột nhiên vang lên, là giọng của Lý Quảng Hiếu.
Nhất thời, Hứa Thanh Tiêu bất giác nhìn về Lý Quảng Hiếu, mà người kia cảm nhận được ánh mắt của Hứa Thanh Tiêu, ngại ngùng nở nụ cười.
“Đại nhân, bậc cha chú của ta đều là nông dân, lúc nhỏ cũng từng trải qua vài lần mất mùa, cũng bởi vì nguyên nhân nguồn nước, thường có mấy thôn đánh nhau chỉ vì chuyện tranh nguồn nước, cho nên mới tò mò hỏi một câu, vẫn mong đại nhân đừng trách tội.”
Lý Quảng Hiếu ngại ngùng cười, ông ta biết mình lỡ lời rồi.
“Không sao, ta hiểu.”
Hứa Thanh Tiêu vẫn rất có cảm tình với Lý Quảng Hiếu, là một người rất đỗi thật thà, hơn nữa còn biết nấu cơm, nấu cũng rất ngon.
“Theo lý mà nói, có thể tăng thêm khoảng năm phần, nếu như có thể lợi dụng thêm phần lương điền bỏ hoang, ít nhất cũng có thể tăng gấp đôi, thậm chí sau khi tăng gấp đôi còn có thể tăng gấp ba, ta muốn đạt được gấp bốn tổng sản lượng, có điều rất khó, dù sao cũng có một số nơi hoàn toàn không có nguồn nước.”
“Thêm nữa, có một số nơi cách nguồn nước cả trăm dặm, xây dựng guồng nước thế này, Hộ bộ liệu có cấp tiền hay không cũng là một vấn đề, trước khi có được kết quả thực tế, bệ hạ cũng chưa chắc sẽ đồng ý.”
Hứa Thanh Tiêu nói như vậy.
Sau đó Trần Tinh Hà lại lên tiếng nói.
“Gấp bốn? Nếu như có thể tăng sản lượng lương thực của Đại Ngụy lên gấp bốn lần, vì sao bệ hạ lại không đồng ý?”
Trần Tinh Hà thấy có chút vô lý rồi, ba phần bốn phần nghe có vẻ không có gì lớn, nhưng gấp đôi nghe đã có vẻ rất khủng khiếp rồi.
“Muốn làm ra guống nước này, số tiền dùng để xây dựng rất lớn, hơn nữa còn phải đảm bảo tất cả các thôn, các huyện, các phủ, các quận đều phải thực hành, làm như vậy số ngân lượng cần dùng tới là một con số trên trời, ít nhất cũng phải mười vạn vạn lượng, thậm chí còn chưa chắc đã đủ.”
“Huynh cảm thấy bệ hạ sẽ đồng ý sao? Mà cũng chưa chắc Hộ bộ đã đồng ý nữa.”
“Cho nên chỉ có thể thử trước một chút, để phủ Nam Dự thử trước, cố gắng đạt được gấp đôi sản lượng mùa này, chỉ có như vậy mới có thể khiến bệ hạ xem trọng.”
“Ầy! Có điều đợi đến lúc đó, mỗi việc xây dụng thứ công cụ này, cũng mất ít nhất hai năm ròng, nay Đại Ngụy giặc trong thù ngoài, có trời mới biết hai năm này sẽ xảy ra chuyện gì.”
“Nếu như bây giờ toàn tâm toàn ý đi xây dựng thứ đồ này, chỉ cần một năm, bách tính Đại Ngụy có thể nhìn thấy hiệu quả rồi, đến lúc đó…sẽ là một chuyện tốt trên trời rơi xuống, mỗi năm sản lượng sẽ gia tăng gấp đôi, một thời đại làm, cả ngàn năm sau vẫn được hưởng.”
Hứa Thanh Tiêu nói như vậy.
Hơn nữa giọng điệu vô cùng chắc chắn.
Mọi người gật đầu, nhưng nghĩ tới đến mười vạn vạn cũng chưa làm xong bèn không ai nói gì cả.
Mà Lý Quảng Hiếu hoàn toàn bị lay động rồi.
Mười vạn vạn lượng đúng là rất quá đáng.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, sản lượng mỗi năm tăng lên gấp đôi có nghĩa là gì? Bây giờ Đại Ngụy vẫn còn trong giai đoạn có một số bách tính vẫn chưa ăn đủ no.