Chương 414: Bệ Hạ! Bệ Hạ! Hứa! Hứa Thanh Tiêu Có Đại Tài Vạn Cổ Kìa (7)
Nếu như sản lượng mỗi năm tăng lên gấp đôi, ít nhất tất cả bách tính của Đại Ngụy đều có thể ăn no, chỉ mỗi điểm này thôi, không phải chuyện mười vạn vạn lượng có thể giải quyết được đâu.
Hơn nữa đúng thật là lợi tới ngàn đời sau.
Cho dù có phải bỏ ra hai mươi vạn vạn lượng, chưa tới năm năm, Đại Ngụy đã có thể thu hồi lại số vốn rồi.
“Vậy guồng nước này, có thể dùng trong bao lâu?”
Lý Quảng Hiếu lại không nhịn được hỏi thêm lần nữa.
“Nếu như lúc xây dựng sử dụng nguyên liệu cao cấp, ví dụ như một số chất liệu từ gỗ hoặc đá cứng tốt, ít nhất cũng dùng được năm mươi năm, không xuất hiện những yếu tố khác, nếu như thường ngày cẩn thận giữ gìn, sửa chữa chăm sóc, dùng thêm một trăm năm cũng không phải nói quá.”
Hứa Thanh Tiêu đưa ra đáp án.
Mà đáp án này khiến Lý Quảng Hiếu có chút choáng.
Năm mươi năm?
Một trăm năm?
Năm năm đã có thể thu lại vốn sinh lời, hơn nữa bách tính ăn cơm đủ no rồi, lòng dân cũng có thể tích tụ lại, có thể đón được cảnh tượng phồn thịnh thực sự đó.
Nuốt một ngụm nước bọt.
Lý Quảng Hiếu trầm lặng không nói gì nữa.
“Được rồi, ăn cơm thôi. Đừng nghĩ nhiều như vậy nữa.”
Hứa Thanh Tiêu bỏ tờ giấy sang một bên, gọi mọi người đi ăn cơm.
Mấy người Trần Tinh Hà không nói gì thêm, lập tức bắt đầu ăn.
Lý Quảng Hiếu cũng bắt đầu ăn, nhưng lòng không nằm ở trên mâm cơm nữa.
Đợi đến khi mọi người ăn uống no say rồi, Lý Quảng Hiếu thu dọn bát đĩa, bây giờ ông ta thật khó chịu, ông ta muốn nhanh chóng về hoàng cung báo cáo chuyện này, nhưng ông ta sợ nếu bỏ đi luôn sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Thế nên cứ ngồi trong học đường Thủ Nhân, nóng ruột đợi chờ, đợi đến thời gian đi mua thức ăn.
Một canh giờ sau, vừa đủ một canh giờ, Lý Quảng Hiếu cũng nghĩ hết một canh giờ, nhìn bức hình guồng nước, càng nghĩ càng cảm thấy được, càng nghĩ càng cảm thấy thứ này thực sự là thần cơ trấn quốc!
Người khác không hiểu, nhưng ông ta hiểu được mà, cuối cùng cũng đợi tới thời gian mua thức ăn, Lý Quảng Hiếu rời khỏi học đường Thủ Nhân.
Chạy về phía hoàng cung.
Hai khắc đồng hồ sau.
Hoàng cung Đại Nguỵ, bên ngoài Dưỡng Tâm điện, Lý Quảng Hiếu chưa thấy người đâu nhưng đã nghe thấy tiếng rồi.
“Bệ hạ!”
“Bệ hạ!”
“Hứa!”
“Hứa!”
“Hứa Thanh Tiêu, vạn cổ đại tài.”
“Thời thịnh thế của Đại Nguỵ sắp tới rồi!”
“Bệ hạ, người bây giờ nhặt được báu vật rồi!!!!!!”
“Báu vật của Đại Nguỵ!!!!”
Lý Quảng Hiếu kích động đến mức giọng nói phát run, ông ta thực sự kích động đó, đến mức nói chuyện mà run đến không ổn luôn.
Mà bên trong Dưỡng Tâm điện, nữ đế nghe thấy giọng nói này, có chút ngạc nhiên.
Bởi vì từ trước tới nay nàng chưa từng thấy qua sư phụ mình.
Thất lễ.
Thế này!
Cho dù là Bắc phạt có thất bại, cũng chưa từng thấy qua!
Lý Quảng Hiếu vội vàng chạy tới, ông ta kích động đến nổi như sắp khóc vậy.
Ông ta thực sự rất kích động.
Công trình guồng nước mà Hứa Thanh Tiêu nhắc tới, ông ta càng nghĩ càng cảm thấy khả thi, càng nghĩ càng cảm thấy đây là thần khí trấn quốc.
Đừng xem thường nó chỉ là một phát minh nhỏ, nhưng nó có thể thay đổi năng lực sản xuất của Đại Ngụy bây giờ.
Thành thật mà nói, quan điểm của Lý Quảng Hiếu về Hứa Thanh Tiêu đã thay đổi.
Lúc trước ông ta cảm thấy, Hứa Thanh Tiêu người này rất thông minh, là đại tài.
Nhưng bây giờ thì khác, ông ta cảm thấy Hứa Thanh Tiêu đâu chỉ là đại tài thôi.
Tài khí vạn cổ thì thôi, còn chưa tính tới có tài Hình bộ, còn chưa nói tới có tài Hộ bộ, nhưng bây giờ lại còn hiểu được nông nghiệp.
Hơn nữa tuyệt nhất chính là, Hứa Thanh Tiêu là chỉ dành ra chút ít thời gian đã sáng tạo ra loại thần khí an quốc này.
Mẹ nó con người này rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy?
Lý Quảng Hiếu thật sự không biết nên hình dung Hứa Thanh Tiêu như thế nào, ông ta cảm giác mình đã phát hiện ra một kho báu, mỗi ngày đều có thể phát hiện ra được những niềm vui mới khác nhau.
Có điều Lý Quảng Hiếu càng biết thêm một chuyện chính là chính mình nhất định phải nhanh chóng đến hoàng cung, nói rõ ràng chuyện này với nữ đế.
Thứ nhất là để cho nữ đế thúc đẩy công trình guồng nước, thứ hai là muốn cho nữ đế coi trọng Hứa Thanh Tiêu, không phải loại coi trọng như bây giờ, mà là vô cùng coi trọng, để cho nữ đế biết tài hoa của Hứa Thanh Tiêu, để cho nữ đế bảo vệ Hứa Thanh Tiêu thật tốt.
Không thể đả thương Hứa Thanh Tiêu dù chỉ là một chút, nếu ai dám động đến Hứa Thanh Tiêu, thì người đó chính là kẻ thù của Đại Ngụy, là kẻ thù không đội trời chung.
Cho dù là vương gia hay là thứ gì, cho dù là Lục bộ hay là thứ gì, nói một câu khó nghe, cho dù các Phiên vương có tạo phản, cũng phải bảo vệ Hứa Thanh Tiêu.
Nghĩ tới đây, giọng nói của Lý Quảng Hiếu lại vang lên.
"Bệ hạ! Trời phù hộ Đại Ngụy! Trời độ Đại Ngụy!”
Ông ta đi vào đại điện, cực kỳ thất thố.
"Sư phụ, đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao nhìn người gấp gáp thế?”
Nữ đế từ trong long loan đi ra, nàng nhìn về phía lão sư của mình, trong ánh mắt tràn đầy vẻ tò mò.
Lão sư của mình là nguyên lão tam triều, trải qua ba đời đế vương, thông minh tuyệt đỉnh, Đại Ngụy trải qua rất nhiều tai nạn, đều là được một tay của Lý Quảng Hiếu bình định giúp, hơn nữa vị lão sư này chưa bao giờ để ý danh lợi, ông ta không muốn làm quan, ngược lại thích vân du tứ hải.
Cho nên nữ đế có chút tò mò, nàng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà có thể làm cho vị lão sư này thất thố như vậy.
Bước vào trong Dưỡng Tâm điện, thanh âm của Lý Quảng Hiếu vang lên.
"Bệ hạ, trời phù hộ Đại Ngụy."
Lý Quảng Hiếu vẫn nhịn không được hô một tiếng, sau đó ông ta hít sâu một hơi, làm cho mình bình tĩnh lại.
"Bệ hạ, có thể cho thần mượn giấy bút hay không."
Lý Quảng Hiếu nói như thế.
"Ban giấy bút."
Nữ đế lên tiếng, lập tức liền có người đưa tới giấy bút, đặt ở trước mặt Lý Quảng Hiếu.
Mà Lý Quảng Hiếu nuốt nước bọt, nắm chặt bút lông, vẽ trên giấy trắng.
Khoảng một lát sau, Lý Quảng Hiếu đã vẽ xong bản vẽ, đẩy vật này ra nói: "Mời bệ hạ xem. ”
Nữ đế nâng tay, lập tức giấy trắng hơi hiện ra, không bao lâu liền xuất hiện trong mắt.
Đó là một bản vẽ của guồng nước.
Cẩn thận quan sát bản đồ guồng nước, khuôn mặt nữ đế cũng dần dần có thay đổi.
"Tưới tiêu ruộng đồng."
Nữ đế trong nháy mắt liền ý thức được đây là thứ gì, nàng có chút kinh ngạc, tuy rằng bản vẽ tương đối thô ráp, nhưng thoạt nhìn hình như không có vấn đề gì lớn, đơn giản là không vẽ ra chi tiết cửa toàn bộ bản vẽ thôi.
Nhưng nàng cũng có thể nhận ra được giá trị của thứ này.
"Lão sư, vật này có bản vẽ toàn bộ không?"