Chương 422: Hẹn Hò Không? Đệ Nhất Tuyệt Sắc Tiên Đạo (2)
Trần Tinh Hà nói vậy, chẳng qua mặc dù nói vậy nhưng trong lòng hắn ta vẫn còn hơi khó chịu.
Hắn ta có thể tiếp nhận tài hoa của Hứa Thanh Tiêu nhưng quá tài hoa rồi thì lại không tốt.
“Không làm.”
“Lần này đệ không muốn tham gia mấy.”
“Không có tâm trạng, hơn nữa đệ cũng không muốn làm thơ, khiêm tốn một chút cũng tốt.”
Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc nói, lần thi hội này hắn chẳng có cảm giác gì, nhất định sẽ không làm thơ.
Chủ yếu là quá khoa trương rồi, đây là lúc cần phải khiêm tốn, nếu không thì còn cho người ta sống thế nào đây?
“Sư đệ, đệ nói thật à?”
Sau khi Trần Tinh Hà nghe nói vậy thì trong phút chốc tâm trạng trở nên vui vẻ hơn.
Mấy ngày nay hắn ta đều cực khổ nghiên cứu kinh thi, nhưng mỗi lần nghiên cứu được đến một nửa thì lại thấy rất khó chịu, dù sao thì có Hứa Thanh Tiêu ở đó, hắn ta thật sự không biết nên cạnh tranh như thế nào.
Cũng may Hứa Thanh Tiêu chính là sư đệ của hắn ta cho nên cũng không có chuyện ghen tị hay không ghen tị.
Còn bây giờ, Hứa Thanh Tiêu lại thề son sắt với mình rằng sẽ không làm thơ, vậy thì Trần Tinh Hà tới số rồi, nếu như Hứa Thanh Tiêu không làm thơ thì hắn ta vẫn có thể lộ mặt.
“Không làm, trừ phi là không thể không làm, nếu không phải bệ hạ mở miệng bảo đệ làm thì đệ sẽ không làm.”
Hứa Thanh Tiêu trả lời.
“Sư đệ, đệ trưởng thành rồi.”
Trần Tinh Hà mang vẻ mặt chân thành nói.
Hứa Thanh Tiêu: “...”
“Được rồi, vậy sư huynh sẽ không làm phiền đệ nữa, đệ nghỉ ngơi cho tốt nhé, sư huynh sẽ đi đọc sách một chút, nếu không bận thì lại sẽ thảo luận kinh thi với đệ.
Trần Tinh Hà cười nói, có chút vui sướng.
Còn Hứa Thanh Tiêu thì chỉ nhẹ gật đầu, đợi sau khi Trần Tinh Hà rời đi, Hứa Thanh Tiêu ngồi ở chỗ này ngẩn người một lát.
Một hồi sau, giọng của Dương Hổ vang lên.
“Hứa đại nhân, sao ta có cảm giác từ sau khi ngài trở về từ hoàng cung thì lại hơi mất hồn mất vía vậy?”
“Đã xảy ra chuyện gì à? Là ai gây phiền toái cho ngài sao? Có cần ta đi xử hắn một trận hay không?”
Dương Hổ quan tâm hỏi.
“Được rồi, ngươi có lòng khiến cho ta rất vui.”
“Hoài Ninh Thân vương làm cho ta rất khó chịu, ngươi đi đi, ta sẽ bảo Dương Báo chuẩn bị một chiếc quan tài cho ngươi, ngươi muốn loại gỗ gì? Gỗ lim chúng ta không mua nổi, chọn cái tốt một chút đi.”
Hứa Thanh Tiêu trêu ghẹo nói.
Dương Hổ: “...”
Thấy Dương Hổ im lặng, Hứa Thanh Tiêu mỉm cười.
“Được rồi, đùa với ngươi chút cho vui thôi, không có việc gì, chỉ là muốn đọc sách một chút, sách trong nhà đều đã sắp bị ta lật nát rồi, ngoài tiệm thì cũng không có sách gì đặc biệt.”
“Haiz.”
Hứa Thanh Tiêu thở dài nói phiền não của mình ra.
“À, mấy chuyện đọc sách ta không hiểu được, đại nhân cứ từ từ suy nghĩ, ta ra bên ngoài một chút, đi nghe ngóng vài tin tức.”
Dương Hổ rất thức thời rời đi, trong học đường chỉ còn một mình Hứa Thanh Tiêu ngồi ở chỗ này.
Hôm nay học đường không có lớp, nếu như có lớp thì còn có thể đi ức hiếp đám bé gấu kia, thật là đáng tiếc mà, có hơi nhàm chán.
Nhưng lại không thể đi làm việc được, lỡ như hắn lại không nhịn được muốn đi chỉnh người hoặc là lại muốn làm chút chuyện ngốc nghếch nào đó, vậy thì chẳng phải là đang đặt bản thân mình vào nguy hiểm hay sao?
Thật là nhàm chán mà.
Cuối cùng, Hứa Thanh Tiêu đứng dậy rồi đi đến phòng ngủ.
Nhưng mấy lời này của hắn lại bị Lý Quảng Hiếu đang ở trong phòng bếp nghe được rất rõ ràng.
“Đọc sách?”
Lý Quảng Hiếu âm thầm lấy một tờ thiên chỉ sau đó viết một hàng chữ lên trên, tiếp theo đó là ném vào bên trong bếp lò, bắt đầu tiếp tục xào rau.
Mà trong phòng.
Hứa Thanh Tiêu đang nằm ở trên giường, võ đạo của hắn đã vào bát phẩm, về cơ bản thì không cần ngủ nữa, lăn qua lăn lại không ngủ được, quá chán, Hứa Thanh Tiêu vung tay lên, Hạo Nhiên chính khí ngưng tụ ra Ngôn Thiên sách.
Hứa Thanh Tiêu dựa vào thiên chỉ mà rèn ra vật này, nhưng cụ thể có giống như thiên chỉ hay không thì Hứa Thanh Tiêu cũng không rõ ràng lắm.
Cần phải nghiên cứu một chút.
Cầm Ngôn Thiên, Hứa Thanh Tiêu chậm rãi cảm ứng, rất nhanh sau đó, Ngôn Thiên sách đã có tác dụng, hiện lên trong đầu hắn.
Đúng là có hiệu quả của thiên chỉ, nhưng muốn trao đổi được với đối phương thì phải cần đến một lọn tóc hay một giọt máu cảu đối phương, như vậy hắn sẽ có thể nói chuyện được với đối phương.
Nếu như không có thì cũng chỉ có thể xuất hiện trước mặt người ngẫu nhiên nào đó trong phạm vi trăm dặm.
Có lẽ là do quá buồn chán không có chuyện gì làm cho nên trong đầu Hứa Thanh Tiêu hiện lên một số suy nghĩ ác ý thú vị.
Hắn trải Ngôn Thiên sách ra sau đó lấy văn bút rồi chậm rãi viết lên trên hai chữ.
“Hẹn hò không?”
Sau khi viết xong hai chữ này, nụ cười trên mặt Hứa Thanh Tiêu còn tươi hơn, có cảm giác giống như mấy tú bà vậy.
Ngay sau đó hắn xé trang sách đó ra rồi lắc một cái, trong nháy mắt nó hóa thành sương mù tan đi, không cần phải đốt, bớt được một ít chuyện.
Cũng vào lúc này.
Tàng Kinh Các Đại Ngụy.
Tàng Kinh Các nguy nga rộng lớn, bên ngoài nhìn vào hệt như một tòa bảo tháp, chiến diện tích khoảng sáu trăm mẫu. Trong này chứa khoảng mười vạn vạn cuốn sách, đều là trân phẩm thế gian, trên cơ bản thì tất cả các thư tịch của Đại Ngụy đều được giấu trong đó.
Mà Tàng Kinh Các thì chỉ cho phép hoàng thất nhất mạch hoặc là một số nhân vật quan trọng tiến vào, cho dù là thượng thư Lục bộ muốn mượn đọc một quyển thì cũng không thể vào trong được, sẽ có thái giám trong Tàng Kinh Các lấy ra rồi đưa cho họ.
Có thể thấy được Tàng Kinh Các quan trọng đến mức nào.
Lúc này.
Tầng thứ hai của Tàng Kinh Các.
Tàng Kinh Các xa hoa vô cùng, được trưng bày các loại đồ sứ trân phẩm, từng viên dạ minh châu được khảm sâu vào bức tường phát ra ánh sáng, bất luận bên ngoài là ban ngày hay ban đêm cũng đều không ảnh hưởng gì mấy.
Trong Tàng Kinh các, mười mấy tỳ nữ và thái giám đang đứng ở hai bên, vẻ mặt cung kính, bởi vì cách đó không xa đang có một đại nhân vật không hề tầm thường chút nào.
Sứ giả Thiên Đạo ti Đại Ngụy.
Thánh nữ Thái Thượng tông.
Thủy Vân Yên.
Cách đó không xa, một bóng người trắng trong thuần khiết đang yên lặng đứng đó, khuôn mặt tinh xảo đẹp đến nổi khiến cho người ta ngạt thở, không chút tì vết, dáng người lại càng là linh lung uyển chuyển, nàng mặc một bộ y phục màu xanh nhạt, mái tóc rất dài, mỗi sợi tóc đều đang phát ra tiên khí.
Nàng như không dính chút hơi thở nhân gian, phảng phất như tất cả những thứ trên thế gian đều không xứng với nàng, bên trong đôi mắt lại càng ẩn chứa luồng tiên khí vô tận.