Chương 421: Hẹn Hò Không? Đệ Nhất Tuyệt Sắc Tiên Đạo (1)
Nữ đế tùy ý mở miệng làm cho Lý Ngạn Long sợ đến choáng váng. Ông ta biết vật này có giá trị không nhỏ nhưng lại không ngờ tới nữ đế mở miệng một cái là phát ngay năm vạn vạn lương? Đây chính là một con số trên trời đó. Quốc khố bây giờ đúng là có tiền nhưng cũng không thể cứ tùy tiện là lấy ra là lấy ngay năm vạn vạn lượng chứ?
“Ngươi cảm thấy trẫm đang nói đùa ngươi sao?”
Giọng của nữ đế có vẻ hơi lạnh lùng, Công bộ thượng thư Lý Ngạn Long nghe xong thì lập tức cúi đầu nói:
“Bệ hạ, tất nhiên là thần không dám hoài nghi bệ hạ, chỉ là thần muốn hỏi lại một câu, nếu như thật sự cấp ra năm vạn vạn lượng thì phải ăn nói như thế nào với chỗ Hộ bộ thượng thư Cố Ngôn bên kia?”
Ông ta mở miệng hỏi. Việc này nhất định phải hỏi cho rõ ràng, nếu như không giải thích rõ thì dựa theo tính cách của Cố Ngôn, ông ta thật sự có gan xách dao tới chặt đầu mình, sau đó còn nói mình đã mê hoặc bệ hạ, cho nên, cái nồi này ông ta không gánh được.
Cấp phát năm trăm vạn lượng tất nhiên ông ta rất vui vẻ tiếp nhận, nhưng năm vạn vạn lượng thì ông ta tuyệt đối không thể làm loạn.
Tên thần giữ của Cố Ngôn kia, muốn nói chuyện gì với hắn cũng được nhưng không thể nói chuyện tiền bạc, xảy ra chuyện ông ta không gánh nổi.
“Chuyện này trẫm sẽ tự thương nghị riêng với Hộ bộ thượng thư, ngươi không cần phải để ý đến, về tính toán cho xong là được, tiền lãnh từ kho của trẫm, nếu như ngươi cần ngân lượng thì có thể trực tiếp đến tìm Uyển Nhi.
Nữ đế mở miệng. Nhắc đến Cố Ngôn, nàng cũng không biết nên nói với ông ta thế nào nữa.
Dù sao thì Cố Ngôn cũng cực kì cố chấp đối với ngân lượng, nếu như thật sự bảo ông ta lấy ra năm vạn vạn lượng thì ông ta tuyệt đối sẽ không nói ra, chẳng qua cũng may là đế vương có một phiếu quyền phủ quyết, có thể không cần thông qua hắn mà làm chuyện này.
Chỉ là nếu như để cho Cố Ngôn biết năm vạn lượng này không còn thì đoán chừng đây hẳn sẽ là một chuyện rất phiền toái.
Nhưng mà còn cách nào đâu, cục diện trước mắt, nàng nhất định phải làm vậy.
“Bệ hạ anh minh.”
Lý Ngạn Long không còn gì để nói, dù sao thì đây cũng là ý của bệ hạ, ông ta chỉ cần làm theo là được rồi.
“Ừ, trở về đi, nhớ cho kỹ, đừng nhắc tới chuyện này với bất luận kẻ nào, nếu không sẽ xem như là trọng tội.”
“Nhất là với Cố Ngôn, trước tiên đừng nói chuyện này cho ông ta biết.”
Nữ đế cố ý căn dặn một câu rồi để Lý Ngạn Long cáo lui.
Đối phương khẽ gật đầu, Đại Ngụy vẫn là do nữ đế là chủ, có tiêu tiền hay không cũng là do nữ đế định đoạt, trong lòng ông ta cũng rõ cho nên xoay người rời đi.
Đợi sau khi Lý Ngạn Long rời đi, nữ đế cũng chầm chậm mở miệng:
“Trẫm mệt rồi, nghỉ ngơi một lát thôi.”
Lời này vừa dứt, Triệu Uyển Nhi lập tức hiểu rõ đây là ý gì, lập tức đứng dậy cáo lui.
Chờ sau khi Triệu Uyển Nhi rời đi, nữ đế mới đứng dậy từ trên long ỷ rồi đi vào long loan, trực tiếp nằm xuống.
Trong đầu tràn ngập bốn chữ mà Hứa Thanh Tiêu nói:
“Trừ phi cưới người.”
“Haiz.”
Thở dài một hơi, nữ đế biết chuyện này nhất định phải nói cho rõ ràng nhưng mà trước mắt không được thích hợp mấy.
“Đợi đến khi thời cơ chín muồi rồi trẫm lại tìm cho hắn mấy vị mỹ nhân nhan sắc không kém trẫm, để hắn từ bỏ suy nghĩ kia.”
“Chẳng qua, muốn tìm được người xinh đẹp như trẫm, chỉ sợ là thế gian hiếm có.”
“Ồ... Không đúng, hình như Thiên Đạo ti có một vị, hình như ở trong Tàng Kinh các, có thể bảo Hứa ái khanh đến xem thử. Thôi đi thôi đi, đến lúc đó rồi xem cũng được.”
Trong lòng nữ đế nghĩ đến đấy, nàng cũng không biết mình nên làm như thế nào, thẳng thắn cự tuyệt Hứa Thanh Tiêu thì sợ làm tổn thương trái tim hắn, nhưng nếu như không từ chối thì sớm muộn cũng phải giải thích rõ ràng, lúc đó chỉ sợ Hứa Thanh Tiêu đã yêu mình đến phát cuồng.
Sinh ra chấp niệm thì sẽ không tốt.
Còn không bằng cứ dứt khoát lựa chọn cho Hứa Thanh Tiêu mấy vị giai nhân tuyệt sắc để cho hắn bỏ đi ý niệm.
Mà cùng lúc đó.
So với sự phiền muộn của nữ đế thì tâm trạng của Hứa Thanh Tiêu lại rất tốt.
Trong học đường Thủ Nhân.
Hứa Thanh Tiêu đang ngồi pha trà đồng thời cũng đang suy nghĩ một chuyện.
Tìm hiệu sách.
Đúng vậy, Hứa Thanh Tiêu muốn tìm một hiệu sách để xem thử, thứ nhất là phải tra được thân phận của người đàn ông trung niên, thứ hai là nghiên cứu về dị thuật một chút, thứ ba là tra một chút về mấy vật liệu mà Đan thần Cổ Kinh tìm cho mình, thứ tư là bổ sung thêm một lượng tri thức.
Người xưa có câu nói rất hay, sống đến già học đến già, ngô nhật tam tỉnh ngô thân (1), đọc nhiều sách thì chắc chắn là không sai.
(1)Mỗi ngày tôi tự xét ba việc: Làm việc gì cho ai, có hết lòng không? Giao thiệp với bạn bè, có thành tín không? Thầy dạy cho điều gì, có học tập đủ không?
Chẳng qua ở kinh đô Đại Ngụy này chỉ có hai nơi có chứa vô số sách vỡ, những nơi còn lại có cộng lại cũng không bằng một trong hai nơi này.
Một nơi là Tàng Kinh các bên trong hoàng cung Đại Ngụy, còn một nơi là kho sách trong Văn Cung Đại Ngụy.
Hai chỗ này chứa vô số sách vở, thư tịch trong đó đủ cho hắn xem ba đến năm năm.
Chỉ là hoàng cung thì không tiện đi vào còn Văn Cung Đại Ngụy thì lại càng không thể đi.
Ngại lắm.
Hứa Thanh Tiêu có chút bức rứt buồn bực.
Cũng ngay vào lúc này, bóng dáng Trần Tinh Hà xuất hiện cách đó không xa, hắn ta đang cầm một chồng thư tịch, có chút khó khăn bước về phía này.
Dương Hổ nhìn thấy liền bước đến giúp đỡ ngay lập tức.
“Trần đại nhân, ngài cầm nhiều sách như vậy về để làm gì?”
Dương Hổ ôm mấy chục cuốn sách, có chút tò mò hỏi.
“Người đọc sách bọn ta tất nhiên là cần đọc sách rồi, nếu không thì sao tiến bộ được?”
Trần Tinh Hà mở miệng nói vậy, từ sau khi Hứa Thanh Tiêu vào cung, hắn ta liền rời khỏi học đường để đi thuê thêm một ít sách về.
“Sư huynh, Vương Nho huynh đâu?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
“Vương Nho? Bằng hữu của hắn tìm hắn, không cần phải nhắc tới hắn, Thanh Tiêu à, hội thi thơ sắp đến rồi, ngươi không định xem thêm ít sách sao?”
Trần Tinh Hà đi đến nhấp một ngụm trà hỏi Hứa Thanh Tiêu.
“Không, đệ không có gì để chuẩn bị, bây giờ không có tâm trạng để nghĩ đến chuyện này.”
Hứa Thanh Tiêu lắc đầu, bây giờ sao hắn còn tâm trạng nghĩ đến chuyện thi hội với không thi hội nữa, hắn lại không thích khoa trương, tham gia cho có lệ là được.
“Sư đệ, ngươi đừng có khiêm tốn.”
“Lần thi hội này nghe nói sẽ phát một số thiếp mời, tấm nào cũng khó cầu, đa số đều là nhắm về phía ngươi.”
“Nếu ngươi không làm một hai bài thơ thì đoán chừng người ta sẽ không đồng ý đâu.”