Chương 424: Hẹn Hò Không? Đệ Nhất Tuyệt Sắc Tiên Đạo (4)
Tật xấu này chỉ có mình sư phụ biết, nhưng nói chuyện qua thư thì không thành vấn đề, chỉ cần không mở miệng là được, nhất là không thể có quá nhiều người.
Đám thái giám và tỳ nữ của hoàng cung đều đứng ở xa xa đằng kia, không được đến gần nàng, nếu không thì nàng sẽ cảm thấy không thoải mái.
Cho nên thấy đối phương như thế, Thủy Vân Yên không khỏi cảm thấy là người ta đang ám chỉ cái gì đó, là một loại cầu cứu, chỉ là không tiện nói thẳng.
Rất nhanh sau đó, giấy trắng tiêu tán.
Học đường Thủ Nhân.
Hứa Thanh Tiêu lại nhận được thư của Thủy Vân Yên một lần nữa, lần này hắn hơi kinh ngạc.
Không ngờ cô nương này vậy mà lại đơn thuần như vậy?
Hứa Thanh Tiêu vốn cho rằng đối phương sẽ chửi lại mình hai câu hoặc là giận dữ vài câu nhưng mà thật không ngờ tới đối phương lại trả lời mình như vậy?
Lộ ra vẻ chửng chạc đàng hoàng.
Ồ... cái này.
Bản thân Hứa Thanh Tiêu hành động đùa bỡn nhưng giờ lại nhìn thấy người ta thật tình như vậy, trêu chọc thêm hình như là không hay lắm.
Nghĩ một hồi, Hứa Thanh Tiêu vẫn không hoang mang viết tiếp.
Ừm, cứ nói láo một chút cho qua vậy.
“Cô nương quả nhiên là thông minh, ta đúng là đang gặp nguy hiểm, bị cầm tù ở một nơi ở Ma Uyên, cần có mấy loại vật phẩm mới có thể cứu được, chẳng qua vẫn đang có vài yêu ma nào đó âm thầm giám thị, ta không dám nói thẳng chỉ sợ sẽ truyền đến tai yêu ma, mong cô nương thông cảm.”
Sau khi Hứa Thanh Tiêu viết xong hàng chữ trên thì phất tờ giấy đi.
Định kết thúc cuộc nói chuyện phiếm của hai người.
Nhưng rất nhanh sau đó đã có hồi âm đến.
“Quả nhiên là thế, vãn bối đoán không sai mà, bây giờ tiền bối ngài đang ở nơi nào? Không biết tứ phẩm tiên đạo có thể cứu được hay không, vãn bối nhập đạo mười năm. Cũng hiểu được chút thuật phá ấn, nếu như không có cách nào cứu thì vãn bối có thể mời tôn sư đến giúp tiền bối thoát khốn.
Đây lại là hồi âm của Thủy Vân Yên.
Hồi âm này vừa hiện lên liền làm cho Hứa Thanh Tiêu có hơi sửng sốt.
Nhập đạo mười năm? Tứ phẩm tiên đạo?
Ngươi làm như ta chưa từng đọc sách bao giờ sao?
Mặc dù Hứa Thanh Tiêu đối với tiên đạo cũng không phải là hiểu quá rõ nhưng hắn cũng biết tiên đạo tu khó thế nào.
Võ đạo có thể tăng cường khí huyết thông qua đồ ăn, tưới nhuần nhục thân, từ đó giúp cho cường thân kiện thể, tạo thành cơ sở, cho dù là người không có cơ sở nhưng dưới sự điều dưỡng của dược vật thì cũng có thể tu hành được.
Còn tiên đạo thì phải hoàn toàn nhìn vào tư chất và căn cốt, căn cốt không ổn thì không thể nào tu tiên, tư chất kém cỏi cũng không thể nào tu tiên được, mà tư chất này cũng không phải là nói về trí tuệ mà là một thứ đặc biệt, tên là tiên khiếu.
Cụ thể gọi là cái gì thì Hứa Thanh Tiêu không biết nhưng thứ duy nhất mà hắn biết đến chính là tu luyện tiên đạo khó hơn rất nhiều so với võ đạo , không thể nào mượn nhờ sức mạnh bên ngoài, chỉ có thể dựa vào thiên phú của bản thân.
Nói trực tiếp hơn một chút thì chính là ông trời thưởng cho ngươi bát cơm, có thể tu luyện thì cứ tu luyện, không tu luyện được thì chính là không tu luyện được.
Nhập đạo mười năm, tứ phẩm tiên đạo?
Đây không phải là đang xem người khác là đồ ngốc hay sao?
Hay lắm, còn tưởng rằng đối phương đơn thuần, ai người lại ngồi chờ ở đây, đùa mình sao?
Hứa Thanh Tiêu có chút buồn bực, hắn nhìn thấy đối phương nói chuyện đơn thuần như vậy còn cảm thấy có hơi áy náy, nhưng không ngờ đến đối phương lại xem mình như đồ ngốc.
Được thôi!
Là ngươi chơi ta trước, vậy thì đừng trách ta nhé.
Nghĩ tới đây, Hứa Thanh Tiêu cũng bắt đầu nói bừa.
“Hảo ý của cô nương ta đây ghi khắc trong lòng, chỉ là tứ phẩm tiên đạo còn lâu mới có thể giúp ta thoát khốn được, ta bị vây khốn ở thượng cổ Ma Uyên, bây giờ nếu như không phải thiên địa đại biến làm cho phong ấn nới lỏng thì ta căn bản không có cách nào truyền tin đi được.”
“Ta không còn hy vọng thoát khốn, chỉ đáng tiếc bản lĩnh một thân không có ai kế thừa, cô nương, ta thấy ngươi có duyên, không bằng ta đem sở học suốt đời của ta truyền thụ hết cho ngươi? Cũng coi như là một loại duyên phận.”
Hứa Thanh Tiêu nhanh chóng viết chữ.
Trong Tàng Kinh Các Đại Ngụy.
Khi trang giấy trắng lại xuất hiện một lần nữa, ánh mắt Thủy Vân Yên không khỏi đại biến.
“Thượng cổ Ma Uyên, đây quả nhiên là một vị tiền bối, cũng may là không có hiểu lầm.”
“Sư phụ đã nói nhân tộc có tồn tại mấy vị tuyệt thế, bị phong ấn bên trong Ma Uyên, có thể là vẫn còn sống, chắc là vị này hẳn là một trong số đó, mà đúng là lần gần đây nhất mà sư phụ điều tra được thật sự là có thiên địa đại biến.”
“Không ngờ nhờ vậy mà vị tiền bối này có thể liên hệ với ta, khoảng cách từ Ma Uyên đến đây cách xa vạn dặm, quả thật là duyên phận mà.”
“Không được, bất luận là như thế nào, ta cũng phải cứu vị tiền bối này ra, như vậy đối với nhân tộc mà nói cũng là một chuyện tốt.”
Thủy Vân Yên kiên định nhủ thầm trong lòng.
Ngay sau đó nàng nhanh chóng đặt bút xuống.
Học đường Thủ Nhân.
Hồi âm lại xuất hiện lần nữa.
“Tiền bối, vô công bất thụ lộc, sư phụ có dạy ta không thể lấy không đồ của người khác, vừa rồi tiền bối có nói cần phải thu thập mấy loại vật liệu, là mấy loại nào vậy? Có lẽ vãn bối có thể thu thập giúp cho tiền bối, nếu như thật sự có thể giúp cho tiền bối thoát khốn, khi đó tiền bối lại truyền đạo pháp cho ta cũng được, đôi bên không thiếu nợ nhau.”
Đối phương viết trên thư như vậy đã chọc cười được Hứa Thanh Tiêu.
“Tên này vẫn còn nghiện diễn? Còn hiểu đạo nhân quả? Có chút bản lĩnh đó.”
Hứa Thanh Tiêu suy nghĩ một hồi liền lập tức đặt bút.
“Cô nương có lòng, ta đây còn thiếu một vài thứ rất khó tìm, nhưng nếu như cô nương đã có lòng thì ta đây cũng không từ chối, ta cần có một cân Thiên Ngoại vẫn kim, một viên Linh Mộc tâm thượng phẩm, một cân Tử Ngọc tủy vạn năm, một đóa Phần Cốc Linh Viêm, một cân Âm Minh sa, làm phiền cô nương.”
Hứa Thanh Tiêu trực tiếp ném phương thuốc Phá cảnh đan ra, hắn không sợ bị phát hiện gì bởi vì dù sao thì thứ này cũng chỉ có Đan tần Cổ Kinh mới có thể luyện ra.
Không bao lâu sau liền nhận được hồi âm.
“Tiền bối, năm thứ này, vãn bối có Tử Ngọc tủy, tông môn của vãn bối có Linh Mộc tâm, Thiên Ngoại vẫn kim thì vãn bối có thể nghĩ cách tìm được một cân, về phần hai loại khác, vãn bối sẽ đi tìm thử một phen, tiền bối có thể chờ được không?”
Hồi âm của đối phương xuất hiện.
Hứa Thanh Tiêu có hơi ê răng, tên này thật sự là càng lúc càng quá đáng mà.
Chơi tới cùng đúng không?