Chương 439: Bệ Hạ Đúng Là Quá Không Thông Minh, Chuyện Này Tìm Ta Thì Một Ngày Là Xong (7)
Về phần chuyện trong triều đình, ông ta mặc kệ.
Dù sao thì nếu như Hứa Thanh Tiêu đã tự tin như vậy thì ông ta cũng cảm thấy vui vẻ.
Sau nửa canh giờ.
Thái giám trong cung bất ngờ đi đến.
Mặt cười nịnh nọt đi đến trước mặt Hứa Thanh Tiêu nói:
“Hứa đại nhân, phụng khẩu dụ của bệ hạ, bảo ngài phải nhanh chóng xử lý cho xong chuyện mở rộng guồng nước, trấn an dân tâm và bách quan.”
“Thời hạn là một ngày.”
“Nếu như có thể làm tốt chuyện này, bệ hạ nhất định sẽ có trọng thưởng.”
Giọng của thái giám vang lên.
Làm cho Hứa Thanh Tiêu có hơi sửng sốt.
Giải quyết trong một ngày?
Giải quyết như thế nào đây?
Ta lấy gì để giải quyết đây?
Sao lại đột nhiên đến bảo ta giải quyết?
Còn nữa, sao hắn vừa mới nói xong thì bệ hạ lại đến tìm hắn rồi?
Chẳng lẽ là có gian tế sao?
Ai là gian tế?
Trời!
Sư huynh thật sự là nội ứng sao?
Chẳng qua có phải là nội ứng hay không thì chuyện này cũng phải giải quyết cho rõ ràng.
Một ngày chỉ là do hắn khoác lác mà thôi.
“Công công, ngươi có thể giúp ta nói với bệ hạ, cho ta một năm có được không?”
Hứa Thanh Tiêu rất chân thành!
Chân thành vô cùng!
Thái giám truyền tin đã đi khỏi.
Để lại một mình Hứa Thanh Tiêu với sắc mặt có chút khó coi.
Hóa giải tất cả mâu thuẫn trên triều đình trong vòng một ngày.
Hộ bộ Thượng thư, nhất mạch quan võ, còn có bách tính trong dân gian, cùng lúc giải quyết mọi mâu thuẫn của cả ba thế lực, điều này ai mà làm được?
Hứa Thanh Tiêu có hơi buồn bực.
Nhưng không còn cách nào, bệ hạ đã hạ chỉ rồi, mặc dù nói không làm được cũng sẽ không trừng phạt gì hắn nhưng dựa theo tính cách của nữ đế, nếu như hắn không làm tốt chuyện này, đoán chừng ấn tượng của hắn trong lòng nàng nhất định sẽ giảm xuống.
Được rồi, tránh không thoát.
Đợi sau khi thái giám đã hoàn toàn rời đi, Hứa Thanh Tiêu quay người đi vào học đường, hắn đi tìm Trần Tinh Hà.
Hắn chỉ vừa mới nói vài câu thôi, quay đầu lại nữ đế liền tìm chuyện cho hắn làm.
Đây là trùng hợp sao?
Có thể lắm.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu vẫn đi xem sư huynh mình đang làm gì.
Nhìn xuyên qua cửa sổ, Hứa Thanh Tiêu nhìn thấy sư huynh hắn đang nghiêm túc đọc sách, thỉnh thoảng còn nhoẻn miệng cười không nói nên lời, dường như là đã chìm vào trong đó.
Theo lý thì sư huynh không thể nào tiếp xúc với nữ đế, cũng không thể nào giám thị hắn thay nữ đế được.
Nếu như không phải là sư huynh thì sẽ là ai đây?
Dương Hổ Dương Báo à? Thôi đi, nếu như thật sự bảo hai người họ giám thị hắn thì còn không bằng bảo sư huynh.
Đầu bếp mới?
Hứa Thanh Tiêu thoáng nhìn về phía phòng bếp, Lý Quảng Hiếu đang xào rau rất nhiệt tình, thậm chí còn cầm nắp nồi lên rồi nếm thử chút canh xem mặn hay nhạt.
Chắc là không cần phải như vậy đâu, nữ đế sao lại phái loại người này đến giám thị mình?
Không thể nào là người này.
Hơn nữa, nữ đế giám thị hắn để làm gì? Nếu bị phát hiện thì có xấu hổ không chứ?
Suy nghĩ một hồi, chắc cũng chỉ là trùng hợp mà thôi. Thôi đi, mặc kệ, giải quyết mọi chuyện trước rồi tính sau.
Bệ hạ đã định trong thời hạn một ngày, Hứa Thanh Tiêu cũng không cần phải quá gấp gáp, trước đó hắn bốc phét nói một ngày là xong thôi nhưng nếu để hắn làm thì thật ra vẫn có thể làm được.
Chẳng qua là còn cần phải có chút chuẩn bị.
Muốn hóa giải mâu thuẫn này, chỉ cần bốn bước đơn giản.
Thuyết phục Hộ bộ Thượng thư!
Thuyết phục luôn ba bộ khác! Lễ bộ là nho đạo nhất mạch, không cần để ý tới. Nói về phương diện tài chính thì Lễ bộ nhúng tay vào làm cái khỉ gì? Công bộ cũng không cần phải thuyết phục, chỉ là cần đi đến Lại bộ và Hình bộ một chuyến.
Thuyết phục tập đoàn võ quan.
Cuối cùng là thuyết phục bách tính.
Dựa theo trình tự này, Hứa Thanh Tiêu cần phải tạo ra những kế hoạch khác nhau.
“Dương Hổ, Dương Báo, đi đến Hộ bộ một chuyến, mang mấy người đi đến phố phiên thương một chuyến, nói bọn chúng giao sổ sách gần đây ra, nói là ta muốn tra.”
“Triệu Đại, Triệu Nhị, hai người các ngươi đi ra bên ngoài loan tin đồn, nói công trình guồng nước ở phủ đô phủ Nam Dự không phải là do công bộ Thượng thư Lý Ngạn Long chế tạo mà là do ta nghiên cứu, những cái khác thì không cần phải nói, bắt mấy người gần đây đi từ phủ Nam Dự vào kinh thành giải đến Hình bộ tra rõ một phen.”
“Lý Kiện, Lý Khang, hai người các ngươi đi đến phủ An Quốc công một chuyến, nói hôm nay ta sẽ đến thăm, nhờ An Quốc công mời một số người đến, có việc cần thương nghị.”
Hứa Thanh Tiêu căn dặn mọi việc.
Sáu người kia lập tức lĩnh mệnh.
Sau một nén nhang, Hộ bộ mang theo hai người Dương Hổ Dương Báo đi về phía phố phiên thương, nói với mỗi người một câu. Chưa đến nửa khắc đồng hồ, tất cả phiên thương đều lấy toàn bộ sổ sách ra trình lên.
Bây giờ phố phiên thương vẫn náo nhiệt như cũ, thậm chí còn náo nhiệt hơn so với trước kia mấy phần, dù sao thì trước kia đi đến nơi này ai cũng sợ bị bẫy, nhưng bây giờ, sau khi cải cách lại thêm trước đó Hứa Thanh Tiêu đã xử lý mạnh tay, những phiên thương này đâu còn dám làm điều phi pháp nữa? Cho dù gan to đến mấy thì ít nhất là bây giờ họ không dám.
Cho nên không chỉ là nhiều người mà cũng thường xuyên có rất nhiều giao dịch diễn ra. Vốn dĩ tất cả đều dựa vào việc gài bẫy người ta, một ngày bẫy hai ba người, bây giờ thì không giống rồi, một canh giờ mà đã mua bán được năm đơn.
Có một việc không thể không nói đó chính là thu nhập nhiều hơn trước kia một chút, tất cả mọi người làm ăn có quy tắc, giá cả đều trở về mức bình thường. Dân chúng mua hàng cũng mạnh tay, những đồ vật trước kia không dám mua bây giờ cũng mua được rồi.
Dù sao thì đồ của phiên thương toàn là đồ tốt, chỉ đơn giản là giá cả không hợp lẻ thường, hoặc là đem đồ giả đi bán mà thôi.
Bây giờ toàn là đồ thật, lại còn có biên lai làm chứng, không sợ gì nữa, tất nhiên bách tính cũng đồng ý bỏ tiền ra mua.
Một chồng sổ sách thật dày được mang đến, quan viên Hộ bộ cũng rất thẳng thắn, bắt đầu tính toán ngay tại hiện trường. Thông qua thuật toán kiểu mới của Hứa Thanh Tiêu, ước chừng sau một canh giờ, giấy tờ đại khái đã được tính rõ ràng, độ chính xác cực cao.
Chẳng qua sau khi tính toán xong, mấy quan viên Hộ bộ có chút tắc lưỡi, bởi vì con số có hơi khoa trương rồi.
“Hai vị đại nhân, đã tính toán xong rồi, vậy bọn ta về trước đây, phiền hai người nói lại một tiếng với Hứa đại nhân rằng bọn ta đều rất ngưỡng mộ hắn, nếu như lần sau còn có chuyện gì thì cứ việc gọi bọn ta tới.”
Mấy người đưa sổ sách cho hai huynh đệ Dương Hổ Dương Báo, cười khẽ nói.
“Khách khí rồi, nếu như các vị huynh đệ không có chuyện gì thì cứ đến học đường Thủ Nhân ngồi một chút.”