Chương 440: Hứa Mỗ Dám Cam Đoan Trong Vòng Năm Năm, Thuế Của Đại Ngụy Sẽ Là Mười Vạn Vạn Lượng (1)
Hai huynh đệ Dương Hổ Dương Báo cười nói, sau khi cầm được sổ sách thì liền cáo lui rời đi.
Từ sau khi địa vị của Hứa Thanh Tiêu được nâng lên thì hai người họ cũng coi như có chút thân phận ở kinh đô, không ít những nhà quyền quý nhìn thấy cũng sẽ chào hỏi bọn họ, có đôi khi có quan viên ở lục bộ nhìn thấy họ cũng sẽ cố ý lôi kéo nói chuyện phiếm vào câu.
Mặc dù hai huynh đệ bọn họ biết đám người này đều là bởi vì Hứa Thanh Tiêu nên mới coi trọng bọn họ nhưng điều này không làm ảnh hưởng đến lòng hư vinh của bọn họ.
Thời gian chưa đến nửa khắc đồng hồ.
Hai huynh đệ Dương Hổ Dương Báo đã về đến học đường Thủ Nhân.
Giao sổ sách lại cho Hứa Thanh Tiêu.
“Đại nhân, đây là tổng hợp sổ sách của hơn bảy trăm cửa hàng trên phố phiên thương, Hộ bộ đã tính toán rõ ràng, mời đại nhân kiểm tra.”
“Được, các ngươi đi nghỉ ngơi đi.”
Sau khi nhận lấy sổ sách, Hứa Thanh Tiêu nhìn lướt qua, không tệ so với dự tính của hắn.
Sau khi xem xong sổ sách, Hứa Thanh Tiêu trực tiếp đi khỏi học đường. Có thể đi tìm Hộ bộ Thượng thư nói chuyện rồi.
Chỉ là, chờ sau khi Hứa Thanh Tiêu rời đi, Lý Quảng Hiếu cũng dọn dẹp một chút rồi đi ra bên ngoài mua thức ăn.
Lý Quảng Hiếu biểu hiện rất cẩn thận, chỉ sợ Hứa Thanh Tiêu sẽ phát hiện ra ông ta cho nên ông ta đi đến chợ thức ăn, rồi lại mua không ít rau quả và thịt.
Sau khi xác nhận rằng không có ai theo dõi, Lý Quảng Hiếu mới đi về phía con đường nhỏ dẫn đến hoàng cung, lấy ra một lệnh tiễn, cả đường đi thuận lợi.
Trong Dưỡng Tâm điện.
Nữ đế đã chờ đợi hồi lâu.
“Lão thần bái kiến bệ hạ.”
Lý Quảng Hiếu lên tiếng, lần này đến cũng không lộ ra vẻ kích động nữa.
“Bình thân.”
Nữ đế mở miệng.
Đối mặt với thầy của mình, nữ đế cũng không làm ra vẻ quá mức thâm trầm, nàng trực tiếp nói:
“Lão sư, Hứa Thanh Tiêu nói chỉ cần một ngày là sẽ giải quyết được những mâu thuẫn trên triều đình, người nghĩ thế nào?”
Nữ đế nói ra điều nghi hoặc trong lòng.
Hôm trước khi lên triều nàng đã nổi giận nhưng Cố Ngôn không có chút nhún nhường nào, đám văn thần nho quan còn lại tuy bề ngoài không nói lời nào nhưng không nói ra cũng chính là một loại thái độ ngầm thừa nhận, lại thêm nhất mạch võ quan thì khỏi cần bàn đến.
Một khi phát triển công trình guồng nước thì quốc khố sẽ phải trống không, nói gì đến Bắc phạt nữa chứ. Nếu như không Bắc phạt thì đám quan võ kia cũng sẽ không đồng ý.
Hơn nữa trong dân chúng cũng đang có rất nhiều người muốn kích động sinh sự, nàng cũng biết ai là người tung ra những tin đồn nhảm này, chỉ là nàng lười quan tâm.
Nàng đã nghĩ đến vấn đề này, ít nhất là ba tháng là có thể thật sự mở rộng công trình guồng nước này, hơn nữa chắc chắn sẽ không thể nào là năm mươi quận.
Trên thực tế thì chuyện trực tiếp chỉ định năm mươi quận để thực hiện công trình guồng nước kia cũng chỉ là do lần đầu nàng mở miệng mà thôi. Thân là đế vương, nàng cũng hiểm được lòng người và lợi ích của triều đình.
Lần nói ra này của nàng cũng là vì để đôi bên cùng nhau định ra một mức giá vừa lòng. Năm mươi quận đúng là có hơi quá lố, nhưng đất đai của một quận thì tất nhiên là không thể nào.
Nếu như lấy guồng nước ra thì chắc chắn sẽ bị các vương triều khác bắt chước, chẳng qua nàng cũng không ngốc, nàng đã động chút tay chân vào bản vẽ do công bộ vẽ ra.
Điều này cũng là nguyên nhân mà lúc văn võ triều thần nhìn thấy hàng mẫu thì cũng không hề có cảm giác kích động như khi gặp thiên nhân.
Nhưng mà bất kể là thế nào, nếu như để cho ngoại bang cầm đi rồi âm thầm bắt chước sản xuất, vậy thì đó chính là một bất lợi đối với Đại Ngụy.
Cho nên nàng có hơi đau đầu, vừa không thể để cho thời gian bị chậm trễ quá dài lại vừa nhất định phải có được một đáp án hài lòng. Hai ngày nay nàng đã không ăn cơm, vẫn luôn nghĩ đến chuyện này.
Thật không ngờ đến chính là vào lúc này sư phụ nàng lại gửi đến một thiên chỉ, nói cho nàng biết Hứa Thanh Tiêu có thể giúp nàng làm xong chuyện này trong vòng một ngày?
Mặc kệ là thật hay là giả thì nàng cũng hạ chỉ ngay lập tức, không biết vì nguyên nhân gì mà nàng cảm thấy nếu như Hứa Thanh Tiêu đã dám nói ra câu nói như thế thì nhất định là đã có cách rồi, về phần có thể hoàn thành trong một ngày hay không thì để sau rồi nói.
“Bệ hạ, lão thần cho rằng Hứa Thanh Tiêu đúng là một người phù hợp để làm trung gian.”
“Mối quan hệ của hắn với lục bộ xem như là không tệ, ngoại trừ Lễ bộ và Lại bộ thì bốn bộ còn lại đều khá ổn.”
“Hơn nữa hắn lại là thị lang Hộ bộ, theo lão thần biết thì Hộ bộ Thượng thư vô cùng xem trọng Hứa Thanh Tiêu, thậm chí còn nguyện ý nâng đỡ Hứa Thanh Tiêu trở thành Hộ bộ Thượng thư đời tiếp theo.”
“Về phần nhất mạch võ quan, họ đối với Hứa Thanh Tiêu cũng rất có hảo cảm, ít nhất thì con cháu của bọn họ cũng đang học tại học đường của Hứa Thanh Tiêu.”
“Lão thần đã suy nghĩ kĩ rồi, Hứa Thanh Tiêu thích hợp làm người đứng giữa hòa giải.”
Lý Quảng Hiếu phân tích đơn giản một phen, cho rằng Hứa Thanh Tiêu đúng thật là có thể hòa giải từ đó.
“Vậy, trong một ngày, hắn có thể giải quyết được chuyện này sao?”
Nữ đế tiếp tục hỏi.
“Trong vòng một ngày có lẽ hơi khoe khoang khoác lác, nhưng trong vòng mười ngày, lão thần tin hẳn là không khó đâu.”
Đây là đánh giá cả Lý Quảng Hiếu.
Nếu là một ngày thì nói thật, ông cũng không tin đâu, mang theo vài phần khoác lác là chuyện rất bình thường, dù sao cũng chỉ là người trong nhà nói chuyện với nhau, ai cũng muốn thổi phồng lên một chút.
“Ừ, trẫm cũng cho là như thế, nếu như trong mười ngày hắn có thể giải quyết xong chuyện này thì tất nhiên trẫm sẽ phá lệ ban thưởng cho hắn, thậm chí nếu như hắn có thể giải quyết chuyện này trong một tháng, trẫm vẫn sẽ trọng thưởng cho hắn.”
Câu nói này cũng không phải là do nữ đế thuận miệng nói chơi, bởi vì trong dự tính của nàng, cần phải có thời gian ba tháng mới có thể giải quyết được chuyện này, mà guồng nước cũng có thể sẽ được xây dựng ở hai mươi lăm quận.
Nếu như Hứa Thanh Tiêu có thể hoàn thành trong một tháng hơn nữa còn thành công mở rộng được năm mươi quận thì đây chính là một công lớn.
“Ừ, chẳng qua bệ hạ cũng nên chuẩn bị sẵn sàng, dù sao thì muốn hoàn thành trong mười ngày cũng là chuyện khó, nhưng Hứa Thanh Tiêu cũng hiểu được cách buông bỏ, nếu hắn không có cách nào để thuyết phục được bọn người Hộ bộ Thượng thư Cố Ngôn thì chuyện làm thí điểm năm mươi quận trước đó không chừng sẽ xuống còn trên dưới hai mươi quận.”