Chương 443: Hứa Mỗ Dám Cam Đoan Trong Vòng Năm Năm, Thuế Của Đại Ngụy Sẽ Là Mười Vạn Vạn Lượng (4)
Cố Ngôn hỏi.
“Hai thành.”
Hứa Thanh Tiêu nói ra con số chính xác.
Vì sao mà bây giờ lại đột nhiên tăng vọt? Là do hàng hóa đã hạ giá với lại không cần lo bị bẫy nên bọn họ mới yên tâm đi mua.
Nhưng tiền trong tay bách tính thì vĩnh viễn vẫn là mấy chữ kia, sức mua hàng hóa của tầng lớp trung lưu sẽ tăng lên nhưng sức mua của tầng đáy xã hội thì rất nhanh thôi sẽ trở lại về mức bình thường, về phần đám người có tiền kia, mặc kệ thị trường là như thế nào thì cũng không ai dám đắc tội với bọn họ.
Cho nên cục diện cuối cùng sẽ ổn định ở mức hai thành.
“Hai thành?”
Cố Ngôn tính toán tỉ mỉ một phen, nói cách khác thì một năm ba vạn vạn lượng bạc, cuối cùng đi vào quốc khố cũng chỉ được có sáu ngàn vạn lượng.
Không hiểu sao lại cảm thấy hơi ít.
“Nếu như cộng cả nước lại thì sao?”
Cố Ngôn tiếp tục hỏi.
Ban đầu đã chuẩn bị sẵn tâm lý là ba vạn vạn lượng rồi, kết quả bây giờ chỉ còn có sáu ngàn vạn, đồng thời rốt cuộc con số đó có hay không thì vẫn là một ẩn số, dù sao Cố Ngôn cũng khó có thể tiếp nhận được.
Nếu như ngay từ đầu cứ nói là sáu ngàn vạn đi thì ông ta nhất định là sẽ rất vui.
Đã nói là sẽ có ba vạn vạn lượng, giờ lại biến thành sáu ngàn hai, ai mà chịu được?
Cái này cũng giống như những người chuyên viết bản thảo truyện trong dân gian vậy, đã nói là sẽ viết mười chương, nhưng kết quả lại chỉ có hai chương, chơi như vậy ai mà chịu nổi?
Cho nên Cố Ngôn không nhịn được phải hỏi lại một chút, nếu như tính tất cả phiên thương cả nước thì sẽ như thế nào?
“Sẽ không tăng lên quá nhiều đâu, nhiều nhất chắc là một vạn vạn lượng, hơn nữa đó lại còn là con số nhiều nhất.”
Hứa Thanh Tiêu cho ra đáp án.
Nghe xong câu này, Cố Ngôn có hơi cau mày.
“Chỉ kinh đô thôi đã sáu ngàn vạn lượng, vậy mà cả nước tính ra chỉ thêm được bốn ngàn vạn thôi ài? Chuyện này chắc là không thể nào đâu?”
Cố Ngôn có chút không chấp nhận được, mặc dù nói đây là kinh đô Đại Ngụy, là nơi phồn hoa nhất Đại Ngụy, nhưng những thành thị khác cũng phồn hoa mà.
Sao chỉ thêm bốn ngàn vạn lượng vậy, hơn nữa nghe giọng điệu của Hứa Thanh Tiêu thì dường như bốn ngàn vạn lượng này lại còn rất gượng ép.
“Đại nhân.”
“Hàng hóa mà thương nhân phiên bang mua bán là món gì chứ? Động một cái thì chính là châu báu ngọc khí, tơ lụa giấy tốt, đều là một vài loại hàng hóa cao cấp, những người tập trung ở kinh đô Đại Ngụy là người như thế nào? Đều là nhóm người có tiền nhất Đại Ngụy, bảo bọn họ tốn mấy chục lượng mấy trăm lượng để mua ngọc khí, tất nhiên bọn họ đồng ý.”
“Ngài thử bảo những bách tính khác đến mua xem? Đại nhân, ngài đang nói đùa à?”
Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc nói.
Mà câu này vừa dứt thì Cố Ngôn cũng xem như là hiểu rõ.
Đúng là như vậy.
Năng lực tiêu phí của bách tính của kinh đô Đại Ngụy cùng với năng lực kinh tế mặc dù không phải là nói ai cũng có tiền nhưng ít ra thì tốt hơn những bách tính ở nơi khác rất nhiều.
“Một vạn vạn lượng chắc là cũng được chứ.”
Cố Ngôn mở miệng, đây tương đương với thu nhập gấp bội, như vậy cũng được.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu lại nói thêm lần nữa.
“Cố đại nhân, có câu nói này ta vẫn muốn nhắc nhở ngài, loại tình huống này chỉ có thể kéo dài chừng một năm, những năm về sau đoán chừng sẽ càng ngày càng ít.”
Hứa Thanh Tiêu nâng chén trà của mình lên, tự rót cho mình một chén nói.
“Sẽ còn giảm nữa sao? Vì sao giảm? Là vì những phiên thương kia à?”
Nghe xong lời này, Cố Ngôn lập tức nổi giận.
“Không phải.”
“Vẫn là câu nói kia, bách tính không có tiền, mấy thứ này chắc cũng không mua được bao lâu.”
“Vậy đại nhân ngài nói đi, thu nhập của bách tính không cao thì tất nhiên cũng sẽ không đi mua mấy thứ đồ đắt đỏ.”
“Cho nên dựa theo suy đoán của hạ quan thì có lẽ năm đầu thu nhập sẽ có thể tăng thêm một vạn vạn lượng, năm thứ hai là bảy ngàn vạn lượng, năm thứ ba là năm ngàn vạn lượng, năm tứ tư là ba ngàn vạn lượng, năm tứ năm đoán chừng chắc chỉ còn một ngàn năm trăm vạn lượng.”
“Đương nhiên tin tức tốt chính là một ngàn năm trăm vạn lượng này có thể kéo dài rất lâu.”
Hứa Thanh Tiêu cười nói.
Hắn cười nổi nhưng Cố Ngôn lại không cười nổi.
Sao lại càng giảm càng ít rồi?
Một ngàn năm trăm vạn lượng?
Tiền đâu?
Trước đó là ba vạn vạn lượng, sau đó là một vạn vạn lượng, bây giờ lại giảm thẳng xuống còn một ngàn năm trăm vạn lượng?
Đâu thể chơi người ta như vậy được?
“Thủ Nhân, ngươi cố ý đến chọc tức lão phu đúng không?”
Cố Ngôn có hơi khó chịu, mắt thấy đám ngân lượng này sẽ giảm đi từng chút một, sao ông ta có thể không khó chịu chứ?
“Cố đại ngân, ngài nói gì vậy kìa.”
“Chằn qua cố đại ngân à, ta hỏi ngài một câu nhé, ngài có hi vọng thuế mà Đại Ngụy thu được hằng năm sẽ tăng lên ba vạn vạn lượng hay không? Thậm chí là năm vạn vạn lượng? Mười vạn vạn lượng?”
Sau khi nói đến đây, Hứa Thanh Tiêu lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc.
Thấy Hứa Thanh Tiêu trở nên nghiêm túc như vậy, Cố Ngôn lập tức lên tinh thân, cực kỳ kích động đứng lên nói:
“Mười vạn vạn lượng?”
“Thủ Nhân, ngươi nói nghiêm túc đó chứ?”
“Lão phu không tham đâu, hàng năm có cái năm vạn vạn lượng thì ta đã đủ vui rồi.”
“Thủ Nhân, nếu như ngươi có thể làm ra năm vạn vạn lượng thì vị trí này cho ngươi làm luôn.”
Hộ bộ thượng thư Cố Ngôn hoàn toàn chấn kinh, ông ta đứng dậy kích động đến nổi ngón tay khẽ run.
Nếu như người khác ở trước mặt ông ta nói cái gì mà năm vạn vạn lượng mười vạn vạn lượng thì ông ta chắc chắn sẽ đánh tới một bạt tay.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu thì lại không như vậy.
Tên này cũng không phải người thường.
“Được!”
“Cố đại nhân, Thanh Tiêu có thể cam đoan với đại nhân, chỉ cần Cố đại nhân nghe hạ quan nói thì chỉ cần một năm thôi, quốc khố Đại Ngụy sẽ tăng đến hai vạn vạn lượng, trong vòng hai năm nữa, tất sẽ vượt hơn ba vạn vạn lượng, trong vòng ba năm sẽ tăng lên năm vạn vạn lượng, trong vòng năm năm, ít nhất ta nắm chắc bảy phần có thể làm cho nó tăng lên mười vạn vạn lượng.”
Hứa Thanh Tiêu nói một cách vô cùng chân thành.
Hắn không nói đùa mà là đang rất nghiêm túc.
Bởi vì hắn còn mấy đại sát chiêu vẫn chưa đụng tới.
“Trong vòng năm năm! Nắm chắc được bảy phần! Mười vạn vạn lượng?”
Cố Ngôn nuốt một ngụm nước bọt, ông ta đưa mắt nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, bên trong ánh mắt lộ ra vẻ kích động dị thường, nhưng vẫn còn có hơi hoài nghi.