Chương 444: Hứa Mỗ Dám Cam Đoan Trong Vòng Năm Năm, Thuế Của Đại Ngụy Sẽ Là Mười Vạn Vạn Lượng (5)
Mười vạn vạn lượng.
Đây là khái niệm gì? Vào thời kỳ Đại Ngụy cường thịnh thì phải vào những lúc cường thịnh nhất mới có thể đạt được hai mươi vạn vạn lượng bạc, lúc đó cứ luôn đánh thắng trận, các quốc gia cũng nộp thuế, sau thời kỳ cường thịnh đó thì cũng chỉ có mười hai mười ba vạn mà thôi.
Vậy mà giờ Hứa Thanh Tiêu lại dám nói có thể kiếm được mười vạn vạn lượng? Ai mà dám tin chứ?’
Ông ta xem trọng thì xem trọng, nhưng chuyện này cũng quá bất thường rồi.
“Thủ Nhân, nói miệng không bằng chứng, ít nhất ngươi cũng phải lấy ra chứng cứ để thuyết phục ta chứ?”
Cố Ngôn nói.
Ông ta thấy Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc thì nghiêm túc thật đó, nhưng vẫn hơi không dám tin, bây giờ lại càng không thể tin được.
“Hai điểm.”
Hứa Thanh Tiêu duỗi hai ngón tay ra sau đó mang vẻ mặt quả quyết nói.
“Thứ nhất! Chuyện bệ hạ thúc đẩy công trình guồng nước, vật kia là do ta tạo ra, có thể làm cho sản lượng lương thực của Đại Ngụy tăng lên gấp bội thậm chí là còn nhiều hơn, đây chính là khoản thuế một vạn vạn lượng, còn nữa, nếu như thật sự thúc đẩy công trình guồng nước thì sẽ có thể chèn ép được chuyện Bắc phạt, Cố đại nhân có thể một công đôi chuyện.”
“Thứ hai! Cố đại nhân, ta đã chuẩn bị bốn thanh đao, thanh đao thứ nhất rơi trên người phiên thương, thanh đao thứ hai, ta có thể nói thẳng với ngài luôn là rơi vào trên người những thương nhân bình thường của Đại Ngụy, chỉ là khi thanh đao này rơi xuống thì chắc chắn sẽ dẫn đến sự nổi giận của bách tính, đến lúc đó bách tính cũng sẽ bị mê hoặc.”
“Mà nếu như công trình guồng nước thành công thì sản lượng lương thực của Đại Ngụy sẽ tăng lên gấp bội, bách tính tầng thấp nhất sẽ được bội thu, chúng ta sao lại còn lo lắng chuyện dân chúng kêu ca sinh biến?”
“Nếu như thế cục có thể ổn định lại, vậy thì thanh đao thứ ba thanh đao thứ tư, ta nghĩ hẳn là Cố đại nhân có thể đoán được đôi phần đi.”
Sau khi Hứa Thanh Tiêu nói đến đây thì liền không tiếp tục nói thêm gì nữa.
Cố Ngôn nghe xong, cả người liền như bị sét đánh đứng sững tại chỗ.
Ông ta biết chuyện Hứa Thanh Tiêu khai đao với phiên thương chỉ là vừa bắt đầu mà thôi, cũng biết Hứa Thanh Tiêu vẫn còn một cây đao nữa, chỉ là bây giờ thời cơ vẫn còn chưa chín muồi.
Nhưng thật sự không ngờ đến vậy mà Hứa Thanh Tiêu lại chuẩn bị đến bốn thanh đao.
Hơn nữa đao này còn ác hơn đao kia.
Nhưng điều làm cho ông ta khiếp sợ nhất chính là chuyện công trình guồng nước lại là do Hứa Thanh Tiêu chế tạo ra, mà Hứa Thanh Tiêu cũng dám cam đoan sẽ làm cho sản lượng lương thực Đại Ngụy tăng lên gấp bội. Đây là một phần quan trọng của thuế thu được hằng năm. Nhưng mà điều quan trọng hơn lại là dân tâm.
Nếu như bách tính trong thiên hạ được bội thu vậy thì đó cũng là thời điểm để thanh đao thứ hai, thanh đao thứ ba thậm chí là thanh đao thứ tư rơi xuống.
Đám người kia nhất định sẽ không dám trở mặt, bởi vì dân tâm đã vững chắc, bách tính cơm no áo ấm, ai muốn đi theo ngươi tạo phản chứ?
Ai da!
Cao!
Cao!
Cao!
Hứa Thanh Tiêu quả nhiên là con người cực kì đa mưu túc trí, từ khi hắn vào kinh đến nay đã chuẩn bị sẵn xong xuôi bốn thanh đao rồi, hơn nữa lại còn chuẩn bị đường lui kĩ càng, kẻ này đúng thật là yêu nghiệt.
Nhưng vào lúc Cố Ngôn đang không ngừng do dự.
Giọng Hứa Thanh Tiêu lại vang lên lần nữa.
“Cố đại nhân! Bách tính trong thiên hạ có thể cơm no áo ấm, sản lượng lương thực của Đại Ngụy có thể tăng lên gấp bội, đến lúc đó nhân khẩu cũng sẽ gia tăng, hai mươi năm sau, Đại Ngụy sẽ lại nghênh đón thời kỳ phồn thịnh một lần nữa, chỉ cần sản lượng lương thực bắt đầu tăng lên gấp bộ thì rất nhiều thứ cũng sẽ ảnh hưởng theo.”
“Bách tính có tiền thì sẽ dùng tiền, vậy Hộ bộ sẽ có thể lấy tiền, mọi chuyện cứ kéo dài như vậy thì ngân lượng trong quốc khố cũng sẽ ngày càng nhiều lên.”
“Thuế thu được từ phiên thương cũng sẽ càng nhiều.”
“Đừng nói đến chuyện sau khi ba thanh đao đằng sau kia rơi xuống, chúng ta lại sẽ có thể kiếm được càng nhiều tiền hơn.”
Hứa Thanh Tiêu nói đến đây thì không nói nữa, bởi vì cái gì nên nói thì cũng đã nói cả rồi, nếu như Hộ bộ thượng thư còn không đồng ý thì hắn sẽ quay người bỏ đi tìm hoàng đế, để hoàng đế mắng cho vài câu rồi về nhà đi ngủ.
Sự thật chứng minh.
Cố Ngôn động tâm rồi.
Hoàn toàn động tâm
Công trình guồng nước, sản lượng lương thực tăng lên gấp bội, những ảnh hưởng mà nó mang lại đúng thật là không chỉ có đơn giản ở chỗ thu thuế mà thôi, còn có những lợi ích khác nữa.
Bách tính có tiền thì phiên thương cũng có thể kiếm tiền, thu nhập của quốc khố cũng có thể tăng lên, mọi người hỗ trợ lẫn nhau.
Lại thêm chuyện phiên thương chẳng qua chỉ là thanh đao đầu tiên của Hứa Thanh Tiêu mà thôi, sau này vẫn còn có thể tiếp tục ra tay.
Nếu như quốc khố thật sự không có tiền rồi lại thật sự xảy ra chuyện thì cùng lắm là vận dụng thanh đao thứ hai.
Nếu như tất cả đều làm việc theo kế hoạch.
Trong một năm, thuế mà quốc khố thu được có thể lên đến hai vạn vạn lượng.
Trong vòng hai năm, thuế mà quốc khố thu được có thể lên đến ba vạn vạn lượng.
Trong vòng ba năm, thuế mà quốc khố thu được có thể lên đến năm vạn vạn lượng.
Trong vòng mười năm, thuế mà quốc khố thu được có thể lên đến mười vạn vạn lượng.
Trời ơi!
Nếu như thật sự là vậy, thế thì sau này chẳng phải ông ta sẽ có thể dùng lỗ mũi để nhìn người hay sao?
Lại bộ, Lễ bộ, công bộ, Hình bộ, Binh bộ chó má gì đó.
Công bộ còn dám hung dữ với ta không? Ta búng tay một cái thì sẽ không cho ngươi một ngàn vạn lượng.
Hình bộ còn dám hung dữ với ta không? Ta búng tay một cái thì sẽ không cho ngươi một ngàn vạn lượng, lại còn chọc cho ngươi tức chết.
Đến lúc đó quan viên năm bộ kia còn không đến nịnh nọt ông ta hay sao? Gào khóc hô hào nhờ ông ta phát tiền cho họ?
Khổ cả một đời, cũng nên vui vẻ một lần rồi chứ nhỉ?
“Thủ Nhân!”
“Lão phu tin tưởng ngươi!”
“Chưa biết là có tiền hay không, ta chỉ biết ta cảm thấy ngươi rất đáng tin cậy.”
“Công trình guồng nước, lão phu đồng ý.”
Đến nước này rồi Cố Ngôn cũng không làm kiêu nữa, thẳng thắn đồng ý luôn.
Vừa có thẻ gia tăng sản lượng lương thực lại còn có thể gia tăng quốc thuế, hơn nữa còn có thể thúc đẩy kinh tế phát triển, guồng nước này đúng là thứ tốt mà.
“Cố đại nhân anh minh.”
“Vậy hạ quan xin phép cáo lui trước.”
Hứa Thanh Tiêu cũng không nhiều lời, hoàn thành nhiệm vụ rồi thì lại tiếp tục đi đến nhà kế tiếp.
“Được, Thủ Nhân, trên đường chú ý một chút, túi lá trà này ngươi cầm về đi, về nhà uống.”
“Để ta tiễn ngươi.”
“Thủ Nhân, đi thong thả nha.”
“Chú ý an toàn."