Chương 462: Hủy Guồng Nước, Diệt Thanh Tiêu, Sóng Gió Kinh Đô, Lại Xuất Hiện Nguy Cơ (5)
Một đống ý nghĩa lóe lên trong đầu Hứa Thanh Tiêu.
Bạch Y Môn, đây là một tên vừa lạ vừa quen.
Ấn tượng của Hứa Thanh Tiêu về Bạch Y Môn chính là một tổ chức phản động, hơn nữa còn là một tổ chức phản động rất lớn.
Kẻ đứng phía sau là ai, phỏng chừng có địa vị rất lớn, thuộc loại không cần cầm ô khi trời mưa.
Trước kia khi chưa vào kinh thành, Hứa Thanh Tiêu muốn tiếp cận tổ chức này, bởi vì có thể trao đổi lợi ích cho nhau.
Khi ấy bản thân tu luyện dị thuật, sợ rằng không thể áp chế, cho nên cũng sẵn lòng hợp tác với Bạch Y Môn.
Chỉ là sau này bản thân đến phủ Nam Dự, thật sự không có thời gian gặp mặt người của Bạch Y Môn, liền bỏ lỡ luôn.
Vốn tưởng rằng sự tình sẽ dừng ở đây, lại chưa từng nghĩ đến Bạch Y Môn thuận theo đó mà tìm ra mình.
Vậy nên, khi mình vào kinh đã gửi tới cho mình phong thơ, xem như gửi địa chỉ liên lạc, muốn tìm mình đàm phán.
Chỉ là sau khi tới kinh thành, liên tiếp xảy ra quá nhiều chuyện, Hứa Thanh Tiêu tin chắc người của Bạch Y Môn cũng không ngờ đến chuyện này.
Về việc bản thân vào kinh sắp được ba tháng rồi, Bạch Y Môn lại không thử đến tìm mình.
Thậm chí có một lần Hứa Thanh Tiêu cho rằng, phải chăng Bạch Y Môn thấy mình đã có chỗ đứng, toàn tâm toàn ý vì bá tánh, không thể xúi giục được nữa, cho nên bỏ qua mình rồi.
Nhưng hiện tại xem ra, bản thân nghĩ rằng Bạch Y Môn quá đơn thuần.
Hơi đau đầu rồi đây.
Tâm trạng tốt của Hứa Thanh Tiêu đã giảm bớt phân nửa.
Hiện tại hắn đang đứng trên địa vị cao, Hộ bộ Thị lang của Đại Ngụy, có thể xem như đứng được bước chân ở Đại Ngụy.
Thực sự không muốn dính dáng tới tổ chức phản động này.
Dù sao bản thân cần thu phục nhân tâm, qua đó gia tăng thực lực, tranh việc bạo phát dị thuật.
Nếu bản thân gia nhập vào tổ chức phản động, tạm thời không nói đây là một mối tai họa tiềm ẩn lớn. Từ xưa đến nay, việc tạo phản đều khó có thể thu phục dân tâm, cứ như vậy, không chỉ tự hủy đi tương lai, mà còn rất có khả năng tự phản phệ.
Cho nên dù có ra sao, cũng không thể hợp tác với Bạch Y Môn.
Nhưng vào lúc này, Bạch Y Môn gửi thư đến là có ý gì?
Ý tứ trên mặt chữ rất đơn giản, không muốn buông tha cho mình, muốn đàng hoàng đám phán với mình.
Ngay từ đầu bọn họ không đi tố cáo hay là gây phiền toái cho mình, chính là muốn đàm phán với mình.
Hứa Thanh Tiêu có thể đoán được điều này.
Chỉ là đàm phán cũng có hai loại, xúi giục mình hoặc là dò hỏi chuyện di bảo của Võ Đế
Nếu như là vế sau, vậy thì còn dễ nói chuyện, mọi người giao dịch xong rồi, ngươi không tìm ta, ta không tìm ngươi, từ nay về sau không liên quan đến nhau.
Nếu là vế sau, vậy thì phiền toái rồi, Hứa Thanh Tiêu không hy vọng kẻ đứng phía sau Bạch Y Môn nhìn trúng mình.
Đến lúc đó sẽ dính dáng vào nhiều hơn.
“Nói tới nói lui dị thuật vẫn là một phiền phức.”
“Nhất định phải giải quyết họa dị thuật nếu không thì sớm muộn gì vấn đề này sẽ bùng phát, đến lúc đó mình có giải thích ra sao cũng vô ích.”
Hứa Thanh Tiêu cau mày, trong lòng hắn nhanh chóng nhận ra hiện tại bản thân gặp phải nguy cơ gì rồi.
Vấn đề dị thuật này vẫn là một vấn đề lớn.
Hiện tại không phải việc áp chế hay không áp chế, mà là trừ tận gốc vấn đề.
Lý do vì sao dường như không cảm thấy có vấn đề gì trong khoảng thời gian này, đó là bởi vì Nho đạo của bản thân đã ngăn chặn dị thuật.
Vậy nên mới không để lộ ra chút nguy cơ nào.
Nhưng nếu như có một ngày bản thân không thể áp chế được thì sao?
Lui một bước mà nói, bản thân vẫn có thể áp chế, nhưng lỡ như có người biết được mình tu luyện dị thuật, lấy chuyện này ra công kích chính mình thì phải làm sao bây giờ?
Đường đường là đại tài ngàn năm của Đại Ngụy, Hộ bộ Thị lang, mà lại tu luyện dị thuật?
Nếu việc này bị truyền ra ngoài, không phải là chuyện nhỏ.
Nho đạo có thể áp chế dị thuật, cũng có thể khiến cho người khác không phát hiện ra mình có tu luyện dị thuật, nhưng nhất định sẽ có biện pháp điều tra ra.
Thí dụ như thỉnh một vị thiên địa đại Nho tới điều tra rõ?
Hoặc vận dụng biện pháp khác để điều tra rõ?
Hứa Thanh Tiêu không có tự tin cho rằng, đường đường là vương triều Đại Ngụy lại không có thủ đoạn để điều tra một người có tu luyện dị thuật hay không.
Cho nên thật sự phải diệt trừ tận gốc dị thuật trong cơ thể mình.
Còn không diệt trừ tận gốc thì sớm muộn gì cũng vỡ lỡ ra.
Nghĩ đến đây, Hứa Thanh Tiêu xác định mục tiêu, đồng thời hắn cũng dự tính đi gặp người của Bạch Y Môn một lần.
Không muốn dính dáng vào là lời nói thật lòng.
Nhưng người ta một hai phải tới tìm mình, đây cũng là sự thật.
Cho nên muốn tránh mặt, liền có chút phi thực tế.
Chung quy vẫn phải gặp một lần.
Chỉ là, ngay lúc này.
Giọng của Dương Hổ vang lên.
“Đại nhân, bên ngoài có người, nói là đồng hương cũ của ngài, tới tìm ngài ôn chuyện.”
Dương Hổ đi tới, báo cho Hứa Thanh Tiêu biết có người cầu kiến.
“Đồng hương cũ?”
Hứa Thanh Tiêu hơi tò mò.
Hắn làm gì có đồng hương cũ? Nha dịch ở huyện Bình An? Hay là bằng hữu văn nhân ở phủ Nam Dự?
Ngay khi Hứa Thanh Tiêu đang tò mò.
Một bóng người lại chậm rãi xuất hiện ở trước mặt Hứa Thanh Tiêu.
Là một nam tử.
Sắc mặt trắng bệch.
Làm cho người ta có một loại cảm giác u ám, hắn ăn mặc giản dị, miệng cười tươi.
Giờ khắc này.
Không khí dường như bị đông cứng lại.
Hứa Thanh Tiêu nhìn đối phương, tất cả thần sắc và biểu tình có vẻ phi thường bình tĩnh.
Bởi vì, người tới… là Trình Lập Đông!
Hắn không ngờ… Trình Lập Đông người đã biến mất non nửa năm, lại xuất hiện lần nữa.
Tên này thật sự là âm hồn bất tán.
Ánh mắt dừng ở trên người Trình Lập Đông, khí thế của người đối diện có vẻ đã mạnh hơn trước, khí huyết y tràn đầy, hơn nữa chung quanh có một luồng khí.
Nhập thất phẩm rồi.
Không, mạnh hơn thất phẩm.
Hứa Thanh Tiêu thân là võ giả bát phẩm, nhưng kỳ thực sức mạnh có thể đấu với thất phẩm, nhưng mà Trình Lập Đông khiến cho bản thân bỗng dưng cảm thấy đáng sợ.
Tuyệt đối không phải thất phẩm, là lục phẩm.
Đương nhiên cũng có khả năng là thất phẩm đại viên mãn, bước nửa chân vào lục phẩm.
Việc này có hơi bất hợp lý.
Trước sau cũng chỉ có ba tháng, tại sao Trình Lập Đông thể trực tiếp thăng cấp lên thất phẩm đại viên mãn, thậm chí là lục phẩm?
Bản thân hiện tai vẫn chỉ là bát phẩm.
Không thể nói Trình Lập Đông thiên phú võ đạo cực tốt, nếu tốt thật thì chẳng lẽ lúc trước không tốt? Chỉ qua ba tháng này liền đột phá?
Chẳng lẽ hắn cũng tu luyện dị thuật?