Chương 461: Hủy Guồng Nước, Diệt Thanh Tiêu, Sóng Gió Kinh Đô, Lại Xuất Hiện Nguy Cơ (4)
【 Võ Xương năm thứ nhất, ngày hai mươi tám tháng bảy 】
Tại sao! Tại sao! Tại sao!
Tại sao ta đây anh tuấn, tài hoa hơn người như thế, mà đến bây giờ vẫn chưa nhập phẩm.
Tại sao những tên có diện mạo tầm thường và không có tài hoa kia lại nhập phẩm nhanh đến thế.
Sư đệ không tính, diện mạo hắn anh tuấn, không thua gì ta, nhập phẩm là chuyện bình thường.
---
【 Võ Xương năm thứ nhất, ngày hai mươi chín tháng bảy 】
Thi hội sắp bắt đầu rồi, ta phải chuẩn bị thật tốt, lần này ta phải khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc!
Ta muốn cho sư đệ biết, sư huynh chính là sư huynh!
Ta phải đi đọc sách rồi!
【 Võ Xương năm thứ nhất, ngày ba muơi tháng bảy 】
Xem xong hai quyển sách, ta cảm thấy ta sẽ làm được!
Ngẫu hứng làm một bài thơ xem sao.
Cứ lấy tài hoa làm đề vậy.
Nhất đại tài hoa thịnh, thiên thu lễ nhạc vinh.
Ừ, không tồi!
【 Võ Xương năm thứ nhất, ngày năm tháng tám 】
Hôm nay đi ra ngoài một chuyến, bên ngoài nhiều người ghê, nghe nói đã có không ít người đọc sách tới, còn có một vài đại sứ Vạn Quốc, Đại Ngụy náo nhiệt hơn rồi.
Ta phải nghiêm túc đọc sách, Thái Bình thi hội, ta phải khiến cho mọi người trầm trồ.
【 Võ Xương năm thứ nhất, ngày mười tháng tám 】
Mấy ngày nay sư đệ có vẻ hơi bận rộn, cả ngày chạy tới chạy lui.
Kỳ thật ta rất muốn khuyên sư đệ, chăm chỉ đọc sách, tham gia Thái Bình thi hội, nhưng lại nghĩ đến, với tài hoa của sư đệ, nếu như hắn làm thơ.
Chẳng phải ta đây sẽ tiêu luôn sao?
Rối rắm quá, đau khổ quá.
【 Võ Xương năm thứ nhất, ngày mười một tháng tám 】
Ta suy nghĩ cẩn thận, sư đệ hiện giờ vang danh thiên hạ, hắn đã không còn quan tâm đến danh vọng rồi.
Cho nên hắn có tham gia hay không cũng chả sao cả, nhưng ta vẫn lo lắng đến lúc đó hắn lại muốn làm thơ.
Không được, không được, ta vẫn phải hỏi cẩn thận một chút, nếu hắn làm thơ thì ta sẽ không lãng phí thời gian nữa.
Nếu sư đệ thật sự không làm thơ, ta đây liền làm một bài thơ, chỉ sợ làm hay quá, vượt qua sư đệ luôn thì sẽ ngại lắm, thôi vậy, ta không làm bài thơ nổi tiếng ngàn năm.
Trăm năm cũng được rồi, tốt nhất vẫn là mười năm, tránh đả kích đến lòng tự tin của sư đệ.
Trần Tinh Hà ơi Trần Tinh Hà, ngươi đó ngươi đó, chả làm được trò trống gì, chính là quá khiêm tốn, nhưng mà cũng đúng thôi, nhường sư đệ một chút cũng tốt.
---
Nhật ký của sư huynh, làm cho Hứa Thanh Tiêu bỗng nhiên có chút … xấu hổ.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì, Hứa Thanh Tiêu cũng nhịn không được cười lên một tiếng.
Tên sư huynh này của mình, quá mong muốn giành được sự chú ý, nhưng đó cũng là việc bình thường, thử hỏi có người đọc sách nào, không muốn được chú ý đến?
Được thôi.
Mình sẽ không tham gia Thái Bình thi hội này, cũng không có gì thú vị, chi bằng để cho sư huynh nhà mình giành được sự chú ý.
Tuy nhiên, nếu sử dụng trình độ làm thơ này của sư huynh … thì chưa chắc sẽ được chú ý, mà xác suất xấu mặt lại khá cao.
Hay là đi khuyên can xem sao?
Hứa Thanh Tiêu đặt nhật ký qua một bên, bắt đầu trầm tư.
Chính vào lúc này, Trần Tinh Hà đột nhiên quay trở lại.
Chỉ liếc mắt một cái, ánh mắt của Trần Tinh Hà liền rơi vào cuốn nhật ký ở trên giường, lập tức Trần Tinh Hà mặt không đỏ tim không đập mà đi tới, cầm lấy cuốn nhật ký.
“Sư đệ, ngươi xem nội dung bên trong chưa?”
Trần Tinh Hà thần sắc bình tĩnh nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
“Hả? Cái gì? Đây là cái gì?”
Hứa Thanh Tiêu phản ứng đầu tiên chính là giả bộ hồ đồ, nếu nói đã xem rồi, phỏng chừng sư huynh không còn mặt mũi ở lại đây.
“Thật chứ?”
Trần Tinh Hà hơi nghi ngờ.
“Thật mà, đây là cái gì? Sư huynh, cho đệ xem thử.”
Hứa Thanh Tiêu đứng dậy, muốn nhìn xem.
Trần Tinh Hà xoay người rời đi.
“Không có gì, sư đệ, ra ăn cơm.”
Trần Tinh Hà nói tới đây cũng đã biến mất.
Còn Hứa Thanh Tiêu cũng không khỏi nở nụ cười, sau đó cũng không có đi ăn cơm, mà đi ra bên ngoài.
Hắn còn phải đến Công bộ làm việc, người của Công bộ người, thực sự có chút phiền phức.
Cứ như thế, mãi cho đến đêm khuya, Hứa Thanh Tiêu mới trở lại trường Thủ Nhân, không nói hai lời, trực tiếp nằm lên giường nghỉ ngơi.
Hôm sau
Giờ Thìn.
Hứa Thanh Tiêu mở mắt.
Hắn ngủ một giấc, nửa tháng qua Hứa Thanh Tiêu cảm thấy rất mệt mỏi.
Quan viên Công bộ giống như góp mặt cho đủ số, bất kể bản thân có dạy bọn họ lắp rắp guồng nước như thế nào, đám người này vẫn có hơi vụng về.
Tuy nhiên, Hứa Thanh Tiêu cũng hiểu rằng hầu hết các quan viên Công bộ chỉ có kiến thức trên lý thuyết về loại thứ đồ này, bảo bọn họ lèm bèm về lý thuyết hoàn toàn không có bất luận vấn đề gì.
Nhưng bảo bọn họ ra tay làm thật thì liền mù tịt.
Cho nên Hứa Thanh Tiêu bảo Công bộ Thượng thư Lý Ngạn Long mau chóng tìm một nhóm thợ thủ công ưu tú đến đây, để nhóm thợ thủ công này học tập, sau đó thống nhất phân chia đến các quận, bằng không thật sự dựa vào quan viên Công bộ, phỏng chừng sai sót chồng chất.
Đứng dậy! Duỗi eo!
Cảm giác ngủ đủ giấc thật sảng khoái.
Mặc dù bây giờ bản thân đã là võ giả bát phẩm, không ngủ mấy tháng cũng không có vấn đề gì, nhưng thi thoảng chợp mắt vẫn rất có tinh thần.
Sau khi rời giường, Hứa Thanh Tiêu tự pha cho mình một bình trà dưỡng thân.
Phải nói, cuộc sống nhàn nhã như thế này vẫn rất tốt.
Khoảng thời gian trước có quá nhiều chuyện, vừa nhiều vừa hăng hái, suýt chút nữa hăng chết bản thân luôn rồi.
Hiện tại được hưởng thụ mấy ngày bình yên rất thoải mái, ít nhất không đến mức cả ngày lo lắng đề phòng, cũng không cần trăm phương ngàn kế hại chết ai đó.
Cũng đúng lúc này.
Giọng nói của Dương Báo vang lên ở phía sau lưng.
“Đại nhân, mới sáng sớm đã có người gửi đến một phong thư.”
“Mời ngài xem.”
Khi giọng nói của Dương Báo vang lên, Hứa Thanh Tiêu đảo mắt qua.
Chỉ liếc mắt một cái, trong mắt Hứa Thanh Tiêu lóe qua một tia dị thường.
Phong thư màu trắng, nhưng phía trên vẽ một đóa hoa đào.
Bạch Y Môn?
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Hứa Thanh Tiêu, hắn không lập tức trả lời, mà suy nghĩ kỹ rồi mới nói.
“Về sau mấy thứ lung tung này cứ trực tiếp đốt đi.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, Dương Báo không nhận ra sự khác thường của Hứa Thanh Tiêu, thành thật gật gật đầu, liền dùng đá lấy lửa trực tiếp thiêu hủy thứ này.
Nhìn khói trắng trong ấm trà.
Hứa Thanh Tiêu bình tĩnh lại, tất cả tâm trạng tốt đẹp đột nhiên giảm đi phân nửa.
“Bạch Y Môn còn muốn tìm ta làm cái gì?”
“Không biết ta đã là thị lang của Đại Ngụy sao?”
“Chẳng lẽ muốn xúi giục ta?”
“Tổ chức này có bệnh sao? Ta đã là chính nho lục phẩm của Đại Ngụy rồi, muốn xúi giục ta? Có chút đầu óc cũng sẽ không như vậy.”
“Muốn uy hiếp ta sao?”