Người Chơi Hung Mãnh

Chương 465: Tỏ tình

Chương 465: Tỏ tình


Thiếu niên mặc quần áo anime nghiêm mặt nói:
-Thiên hạ phong vân xuất ngã bối, nhất nhập giang hồ tuế mộng tồi.(*)
(*)Dịch Nghĩa: Những cứ tưởng lòng người quân tử, hào khí xung thiên giúp đời giúp nước.
Nào ngờ nhập thế, "giang hồ" đưa đẩy. Hai câu thơ trích trong bài hát “Giang hồ hành” hay còn gọi "Nhân sinh giang hồ" (Kiếp giang hồ), là bài hát trong phim "Tiếu ngạo giang hồ".
-Chờ đến lúc tay trái tao cầm một thanh Thiên Luân Đao, tay phải cầm lời thề chiến thắng, trên đầu đội Pikachu, dưới chân cưỡi ngựa Xích Thố, bên thắt lưng đeo một chuỗi trái ác quỷ, muốn ăn người nào thì ăn người nấy, sức mạnh hơi thở ở giữa lực lượng Hồng Hoang bành trướng phun trào, vừa ra tay đã có thể tịch diệt thương sinh, thần uy như ngục, thần ân như biển.
-Đến lúc đó gà chó thăng thiên, tao sẽ phong chúng mày thành ba đồng tử ngồi bên cạnh bổn tọa, chịu trách nhiệm bưng bô đổ bô cho bổn tọa.
Cậu học sinh trung học cấp hai này còn chưa nói hết lời, thì đã bị ba người bạn khác quần đánh một trận.
Nếu như ở đây không có những người khác, Lý Ngang vô cùng nghi ngờ bọn chúng có thể mượn cây cột trong lều vải, làm một trận A-ru-ba ngay tại chỗ.
Sau khi đùa giỡn xong, mấy người bạn đồng trang lứa vừa này lấy điện thoại chơi game, vừa tha hồ tưởng tượng xem nếu như mình trở thành người chơi thì sẽ như thế nào.
Lý Ngang nghe được suy nghĩ viển vông của mấy người bạn đồng trang lứa này, nhịn không được mỉm cười, trở mình, tiếp tục cầm điện thoại chơi.
-Lý Ngang? Lý Ngang có ở đây không?
Một giọng nói vang lên ở bên ngoài lều, Lý Ngang xoay người lại, thấy một gã mặc trang phục của nhân viên Trung tâm tị nạn đang cầm danh sách, đứng ở dưới tấm vải che lều.
-Tôi ở đây!
Lý Ngang cất điện thoại, chạy đến chỗ lều vải, giống như không có việc gì hỏi han:
-Có chuyện gì không?
-Cho tôi xem chứng minh nhân dân của cậu, cảm ơn.
Nhân viên công tác hỏi chứng minh thư của Lý Ngang (là chứng minh thư thật), dùng máy quét xách tay quét một cái rồi trả lại cho hắn, nói tiếp:
-Trước đây cậu đồng ý quay lại Ân thị rồi có phải không?
Bây giờ cậu có thể đi xe buýt lúc ba giờ chiều trở về Ân thị. Đây là thẻ lên xe của cậu, nhớ kỹ lúc hai giờ rưỡi phải đi dọc theo biển hiệu của Trung tâm tị nạn ở bên đường, đi tới bãi đậu xe biển số A18 ở phía nam, lên xe buýt sớm.
-Nhanh như vậy đã xếp đến tôi rồi hả?
Lý Ngang có chút ngạc nhiên đón lấy chứng minh thư và thẻ lên xe, theo lý mà nói, trở về Ân thị sớm nhất, cương vị mấu chốt hẳn phải là nhân viên phục vụ công cộng, sau đó là công nhân thành phần trí thức, tiếp theo mới là người dân bình thường.
Lý Ngang giữa những ánh mắt tò mò của người khác ở trong lều trại, cầm chứng minh thư và thẻ lên xe quay lại nằm trên giường, mới vừa cầm điện thoại lên đã nhìn thấy vẻ mặt cười xấu xa của Vương Tùng San.
-Hello, đang làm gì đấy?
-Chơi điện thoại thôi.
Lý Ngang lại gửi một cái icon biểu cảm vò đầu qua, nói:
-Bao giờ các người ngồi xe quay về Ân thị thế? Tôi vừa mới nhận được thông báo, ba giờ chiều sẽ quay về.
-Chúng tôi cũng ba giờ chiều.
Vương Tùng San lại gửi một biểu cảm cười xấu xa "ha ha ha", nói:
-Sáng nay chị họ tôi có gọi điện thoại bảo với chúng tôi rằng, thật ra trước đó chị ấy là nhân viên của phía Chính phủ, hình như là của cái Cục Đặc Sự gì đó?
Tóm lại, người nhà của nhân viên có thể đón đợt xe đầu tiên quay lại Ân thị, tôi đã nhờ chị họ đăng ký cho cậu làm người thân của nhân viên, đỡ phải tiếp tục chờ đợi ở đây.
-Thế à?
Lý Ngang có chút dở khóc dở cười, nhưng vẫn tỏ ý cảm ơn ý tốt của Vương Tùng San:
-Cảm ơn cậu, làm phiền cậu rồi, giúp tôi gửi lời cảm ơn tới chị họ của cậu nha.
-Ừm.
Vương Tùng San trả lời:
-Đúng rồi, chị họ của tôi bảo tôi hỏi cậu, cậu có ý muốn tham gia đợt đào tạo ý tưởng do phía Chính phủ tổ chức không?
Nghe chị ấy nói, lần trước lúc chị ấy tiếp xúc thân mật với cậu, à, có ẩn tượng rất sâu về cậu đấy.
-À.
Lý Ngang suy nghĩ, lúc ấy đoán chừng là đang ở bên trong Vụ Cảnh, kỹ xảo hóa trang đặc thù và kỹ xảo sinh mổ của hắn đã để lại ấn tượng sâu sắc cho đối phương:
-Nói sau đi, giai đoạn trước mắt, tôi vẫn muốn lấy việc học làm trọng tâm, tạm thời không muốn bị làm phiền.
-Há, nói cứ như là cậu được tỏ tình ấy.
Vương Tùng San gửi đến một cái biểu cảm trợn trắng mắt:
-Nếu ngày nào đó mà cậu lấy bài vở và bài tập làm trọng tâm, thì mới thật sự có quỷ đấy.
Lời này của cô ngược lại không có gì sai, mặc dù thành tích học tập của Lý Ngang luôn luôn vượt trội.
Nhưng Vương Tùng San biết rõ con hàng này chưa bao giờ nghiêm túc học tập, điểm kỹ năng đều dựa trên linh hoạt sửa lại kèm theo những chuyện lung tung lộn xộn
Chủ nhiệm lớp của bọn họ lúc còn học sơ trung tính tình rất kém, thích dùng cách bạo lực thân thể để xử phạt học sinh, Lý Ngang ngay lập tức phát huy “cái lưỡi mềm dẻo”(**) hơn cả trùm bán hàng đa cấp, thành công thuyết phục toàn bộ học sinh cùng lớp đoàn kết nhất trí công bố những video ghi hình tiết mục biến thái của chủ nhiệm lớp lên tivi.
Nhưng sau khi bị nhân viên nhà trường ngăn cản, Lý Ngang đã lợi dụng những phần tử trí thức của xã hội, lôi ra ảnh chụp cá nhân của giáo viên dạy học và cán bộ lãnh đạo họ Vương.
Cầm nó đi phóng to và in thành hơn mười bản ảnh chụp lớn, lợi dụng buổi tối đến treo ở trên gác chuông, nên bê bối lập tức được lưu truyền rộng rãi trong giới học sinh ở Ân thị.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất