Người Chơi Hung Mãnh

Chương 471: Thái Bình Thi Hội, Làm Thơ Đấu Thơ (3)

Chương 471: Thái Bình Thi Hội, Làm Thơ Đấu Thơ (3)

Nội đường Đào Hoa Am, Hứa Thanh Tiêu đột nhiên cảm thấy rộng rãi thoáng mát.
Từ bên ngoài nhìn lại, Đào Hoa Am chỉ là rất cao, nhưng thật sự đi vào mới phát hiện, nơi này cực kỳ rộng lớn, có hòn non bộ, có suối chảy, không khí cổ kính, tiếng đàn khe khẽ vang lên, càng làm nổi bật phong cách văn nhã.
Không thể không nói, thiết kế này rất tuyệt, khiến cho người ta có cảm giác thoải mái và rộng rãi thoáng đãng. Chưởng quầy có chút đầu óc, thực không tồi, về sau có cơ hội sẽ kết bạn một phen.
Chính vào lúc này, giọng nói của Liễu cô nương vang lên.
“Hứa đại nhân, Đào Hoa Am tổng cộng có ba nơi, thứ nhất là Tụ Hiền Yến, các vị khách khứa đều sẽ đi vào Tụ Hiền Yến, trong am sẽ có thanh quan nhân biểu diễn tài nghệ. Thứ hai chính là Cao Sơn Yến, bình thường là nơi bằng hữu tụ tập, cũng sẽ có một vài thanh quan nhân biểu diễn ca vũ. Nơi thứ ba chính là Tĩnh Tâm Yến, ở riêng một chỗ.”
“Nhưng sẽ không có thanh quan nhân đến, trừ phi có hẹn trước, Hứa đại nhân muốn đến sảnh nào?”
Liễu cô nương mở miệng, giải thích cho Hứa Thanh Tiêu về ba sảnh tiệc ở Đào Hoa Am.
“Tụ Hiền Yến đi.”
Hứa Thanh Tiêu cũng hiểu, một nơi là chỗ mọi người tụ tập, có điều thanh quan nhân đều ở đó, trông có vẻ náo nhiệt hơn một chút, nơi thứ hai là chỗ ít người tụ tập, cũng không thích quá ầm ĩ, nơi thứ ba chính là bao phòng riêng, sắp xếp thỏa đáng.
Theo lẽ thường, Hứa Thanh Tiêu nhất định sẽ đến Tĩnh Tâm Yến, nhưng mà, chính mình còn chưa biết người của Bạch Y Môn là ai, cho nên vẫn là đi Tụ Hiền Yến thôi.
Tìm thấy người của Bạch Y Môn trước rồi tính sau.
“Được, mời Hứa công tử.”
Đối phương mỉm cười, rồi sau đó đi trước dẫn đường.
Một lát sau, Hứa Thanh Tiêu đi vào Tụ Hiền Yến.
Toàn bộ khuôn viên rất rộng rãi, tổng cộng chia ra ba tầng, mỗi tầng có căn gác riêng. Tầng thứ nhất là đại sảnh, có rất nhiều bàn, hai bên trái phải là bàn lớn, trung gian là bàn nhỏ, đại khái có sức chứa khoảng sáu người, bàn lớn hai bên có thể chứa đến hai mươi người.
Trên sân khấu có một nữ tử cực kỳ quyến rũ, đang ngồi diễn tấu sáo trúc, tiếng sáo tuyệt diệu du dương trầm bổng êm tai.
“Hứa công tử, có cần sắp xếp cho ngài một gian riêng không?"
Liễu cô nương mở miệng, dò hỏi Hứa Thanh Tiêu.
“Không cần, sảnh lớn là được.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, sau đó nhìn lướt qua sảnh lớn, đột nhiên lại nhìn thấy một người quen.
Là Vương nho!
Tại sao tên này cứ thích đến nơi như thế này nhỉ?
Hứa Thanh Tiêu có chút cảm khái, số lần hắn gặp Vương nho không nhiều lắm, nhưng phần lớn đều là ở những nơi như thế này.
Nghĩ đến đây, Hứa Thanh Tiêu bất giác đi về phía Vương nho, chào hỏi một cái.
Chỉ là mới vừa đến gần, liền nghe được giọng của Vương nho.
“Cũng không phải là ta vẽ chuyện, Hứa huynh là văn nhân không tầm thường nhất mà ta từng gặp qua, hắn chưa bao giờ tới những nơi này, cho dù là văn lâu hay thanh quan nhân, Hứa huynh đều không thích.”
“Hứa huynh thích sách như mạng, không giống phàm nhân chúng ta, nào, kính một ly vì Hứa huynh.”
Vương nho đang nói bốc nói phét, nhưng mà ngay khi hắn nâng chén, giọng Hứa Thanh Tiêu vang lên.
“Vương nho huynh.”
Khi giọng nói của Hứa Thanh Tiêu vang lên, Vương nho đang nâng chén lập tức sửng sốt.
Hứa Thanh Tiêu?
Vương Nho đứng dậy, hắn quay đầu lại nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, trong ánh mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Vài tên đọc sách bên cạnh Vương nho cũng nhanh chóng đứng dậy, cúi chào Hứa Thanh Tiêu.
“Xin chào Hứa Vạn Cổ.”
“Vạn Cổ huynh, ngưỡng mộ đã lâu.”
“Vạn Cổ huynh, thật là ngưỡng mộ đã lâu.”
Mọi người đồng loạt đứng dậy, cúi chào Hứa Thanh Tiêu.
“Chư vị mạnh khỏe.”
Hứa Thanh Tiêu cũng hành lễ đáp lại, còn Vương Nho thì không khỏi ngại ngùng nói.
“Hứa huynh, không phải huynh nói trước nay không đến những nơi như thế này sao?”
Hắn ta có chút xấu hổ.
Ngượng chín cả mặt.
“Có việc.” Hứa Thanh Tiêu hạ giọng, hắn đến chính là muốn chào hỏi một cái, dù sao đợi lát nữa nếu là bị Vương nho phát hiện, Vương nho nhất định sẽ đến chào hỏi, cho nên không bằng trực tiếp đến chào hỏi trước.
“Hiểu rồi, Hứa huynh, muốn ngồi sao?”
Vương nho mời gọi nói.
“Không cần, ta đi ngồi một mình.”
“Chư vị ngon miệng, Vương nho huynh, lần sau tới trường Thủ Nhân tìm ta.”
Hứa Thanh Tiêu cười cười, cũng coi như là giúp Vương nho khỏi mất mặt.
Nghe được lời này, Vương nho lập tức mỉm cười nói: “Được, lần sau đến trường Thủ Nhân tìm ngươi.”
Sau khi nói xong lời này, Hứa Thanh Tiêu cũng tùy tiện tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống.
Nhưng theo phản ứng của bọn Vương nho, đã có không ít người chú ý qua đây, dần dần càng ngày càng nhiều người chuyển sự chú ý đến, sôi nổi muốn nhìn xem dung mạo của đại tài ngàn năm Đại Ngụy.
Không chỉ như thế, còn có rất nhiều nữ tử của Đào Hoa Am để mắt nhìn qua, thậm chí bao gồm cả nữ tử trên đài, tiếng sáo thổi cũng có chút không xuôi, ánh mắt thi thoảng dừng ở người Hứa Thanh Tiêu.
Đây là lợi ích do sự nổi tiếng đem lại.
“Hứa công tử, cần ta chuẩn bị gì thêm không?”
Liễu cô nương mở miệng, dò hỏi Hứa Thanh Tiêu cần thứ gì.
“Một chút rượu gạo, mấy dĩa thức ăn là được.”
Hứa Thanh Tiêu cười nói, đối diện lập tức gật gật đầu, rồi sau đó vẫy tay, tức khắc một gã sai vặt bước nhanh đến.
“Liễu tỷ.”
Gã sai vặt rất thanh tú, ăn mặc phục sức Đào Hoa Am, thoạt nhìn dáng vẻ tầm hai mươi sáu tuổi, cười ha hả mà nhìn Liễu cô nương.
“Lấy một bình rượu gạo thượng đẳng, bảo nhà bếp chuẩn bị sáu dĩa thức ăn cao cấp cho Hứa công tử.”
Nàng lên tiếng, dặn dò đối phương.
“Được, Hứa công tử, xin chờ một lát.”
Gã sai vặt nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, cười nịnh nói.
“Làm phiền rồi.”
Hứa Thanh Tiêu ôn hòa cười, người đối diện cũng nhanh chóng đi chuẩn bị đồ.
Đợi sau khi gã sai vặt rời đi, Hứa Thanh Tiêu cũng lẳng lặng chờ đợi.
“Hứa công tử, đây là thẻ đào hoa, nếu như ngài nhìn trúng thanh quan nhân nào, chỉ cần gọi ta tới, ta đưa thẻ đào hoa này cho đối phương, nếu đối phương bằng lòng nhận lấy, liền có thể sắp xếp nhã gian để tâm tình.”
Liễu cô nương mở miệng, giao một chiếc thẻ đào hoa cho Hứa Thanh Tiêu.
“Đa tạ.”
Hứa Thanh Tiêu nhận lấy đồ vật, mà đối diện cũng không tiếp tục lưu lại, không muốn quấy rầy thú tao nhã của Hứa Thanh Tiêu.
Đợi Liễu cô nương đi rồi.
Hứa Thanh Tiêu không khỏi bắt đầu suy ngẫm.
Chính mình ngồi ở chỗ này, khiến không ít người chú ý, hẳn là người của Bạch Y Môn sẽ nhanh chóng liên lạc với mình.
Nhưng liên lạc như thế nào là một vấn đề.
Trước mắt bao người, không thể trực tiếp ra mặt, cho nên suy đoán dựa theo logic căn bản, người Bạch Y Môn hẳn là một vị thanh quan nhân, hoặc là trông có vẻ bình thường, hoặc là đứng đầu bảng.
Đây là thủ đoạn bình thường tổ chức phản động hay dùng đến.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất