Người Chơi Hung Mãnh

Chương 472: Thái Bình Thi Hội, Làm Thơ Đấu Thơ (4)

Chương 472: Thái Bình Thi Hội, Làm Thơ Đấu Thơ (4)

Xác suất có chín phần là đứng đầu đầu bảng, dù sao mình cũng rất nổi tiếng, nếu tìm thanh quan nhân trông có vẻ tầm thường sẽ dễ dàng bị phát hiện, mà nếu là đứng đầu bảng thì không có gì vấn đề.
Sắc dục là bản tính của con người, mình cũng tuổi trẻ nhiệt huyết, tìm muội tử bàn chuyện nhân sinh rất bình thường, mọi người đều có thể hiểu được.
Nghĩ đến đây, Hứa Thanh Tiêu liền kiên nhẫn chờ đợi.
Ngay khi sắp kết thúc tấu nhạc, Liễu cô nương lại tới, trên tay bưng một cái khay, trên khay là thẻ đào hoa được xếp đầy lên, thoạt nhìn có chút khoa trương, khiến không ít người hâm mộ.
“Hứa công tử, đây là thẻ thanh quan, sau khi ngài đến, những thanh quan nhân này đều hâm mộ ngài, muốn hẹn ngài vào phòng tâm tình.”
Lúc Liễu cô nương nói lời này, cũng có chút bất đắc dĩ.
Nàng mới vừa đi chưa được mười lăm phút, kết quả phần lớn thanh quan nhân ở Đào Hoa Am đều nhận được tin tức, nhanh chóng gửi thẻ đào hoa của mình đến đây.
Đều yêu thích Hứa Thanh Tiêu, muốn hẹn hò với hắn.
“Liễu cô nương, trong Đào Hoa Am có hoa đán không?”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng hỏi, hắn không có hứng thú với những nữ tử khác, hôm nay đến đây thật sự là làm chính sự, không phải tới phong hoa tuyết nguyệt.
“Tất nhiên là có, trong Đào Hoa Am có bốn vị hoa đán, nhưng mà hai vị trong đó đang ở nhà nghỉ ngơi, gần đây thân thể bị bệnh nhẹ, còn có một vị thì đã có khách, một vị còn lại đang nhàn rỗi. Nếu Hứa công tử muốn gặp thì có thể giao thẻ đào hoa cho nô tỳ.”
Người đối diện nói như vậy.
“Nàng tên gì?”
Hứa Thanh Tiêu tò mò hỏi.
“Thanh quan nhân trong Đào Hoa Am không có tên, đều lấy hoa danh, danh của vị hoa đán này là Bạch Y.”
“Hơn nữa tính tình nàng trời sinh có chút kỳ quái, gần như không tiếp nhận khách nhân, dù là có, cũng chỉ nói hai ba câu, Hứa công tử, nô tỳ kiến nghị, thật ra có thể đổi người khác, hay là như vậy đi, nô tỳ đi kêu hai vị hoa đán kia, nếu các nàng biết được ngài tới, nhất định sẽ không chối từ.”
Liễu cô nương trả lời như thế.
Bạch Y?
Hứa Thanh Tiêu hơi líu lưỡi.
Đúng là to gan ghê, trực tiếp dùng Bạch Y Môn để đặt tên? Không sợ người khác phát hiện sao?
Bất quá ngẫm lại cũng không có gì vấn đề, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
“Không cần, xin hãy giao thẻ đào hoa của ta cho vị Bạch Y cô nương đó đi.”
Hứa Thanh Tiêu trực tiếp cự tuyệt ý tốt của đối phương.
Vốn dĩ hắn chỉ nắm chắc năm phần về Bạch Y cô nương, nhưng hiện tại có chín phần.
Trời sinh tính tình cổ quái, không thích tiếp khách, còn không phải là chờ mình tới sao?
Còn có thể rõ ràng hơn à?
“Được, Hứa công tử chờ một lát.”
Liễu cô nương không còn gì để nói, Hứa Thanh Tiêu khăng khăng muốn vậy, nàng không thể thay đổi được gì, chỉ có thể lấy thẻ đào hoa của Hứa Thanh Tiêu đi.
Mà trên gác lầu, không ít nữ tử nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu giao thẻ đào hoa, trong khoảng thời gian vui mừng khôn xiết, sôi nổi ảo tưởng Hứa Thanh Tiêu tới tìm các nàng.
Chính vào lúc này.
Tiếng sáo im bặt, thanh quan nhân đứng dậy cúi chào mọi người, rồi đi theo nha hoàn rời đi.
Lập tức tiếng vỗ tay vang lên, nhưng mà không lớn, dù sao nơi này cũng là văn lâu.
Nhưng lúc này, một giọng nói bất giác vang lên, cùng với vài bóng người đi tới.
“Tại hạ Vương Phu, học trò thuộc Hoành Lư Nam Quốc, xin chào Hứa huynh, không ngờ có thể gặp mặt Hứa công tử ở Đào Hoa Am, thật sự là may mắn ba đời.”
Vài bóng người xuất hiện, bưng chén rượu, trên mặt mang theo ý cười, đi đến kính rượu.
Chỉ là, đối phương trên mặt mang theo ý cười, nhưng ánh mắt lại có chút ý tứ khác, không phải thực lòng đến kết bạn.
Mà Nam Quốc thì là quốc gia nhỏ ở phía nam Đại Ngụy, thuộc quốc của Đại Ngụy, đối phương là học trò dị quốc.
"Nói quá lời rồi."
Nhưng đối mặt với tình huống như vậy, Hứa Thanh Tiêu không hề khi dễ đối phương, hắn không có ý định ở lại đây, một lát nữa sẽ đi ngay.
Không cần phải làm lớn chuyện, nhưng nếu phải cực kỳ nể mặt bọn họ thì cũng không cần, cười duyên ngoài mặt cho qua chuyện là được rồi.
"Hứa huynh nói gì vậy chứ, hiện tại ngài là đệ nhất tài tử của Đại Ngụy, ngay cả Hoa Tinh Vân nhìn thấy ngài, cũng phải tôn kính gọi một tiếng Hứa đại nhân, sao có thể nói quá lời được chứ."
"Nào, Hứa huynh, ta mời ngài một ly."
Giọng của đối phương không quá lớn, nhưng cũng không nhỏ, tâng bốc Hứa Thanh Tiêu, cũng dẫn tới nhiều sự chú ý hơn.
Vương Phu nói xong lời này, lập tức uống rượu trong chén, những người cũng lần lượt uống hết rượu, sau đó cùng nhau nhìn về hướng Hứa Thanh Tiêu.
"Chư vị quả nhiên khách khí, tài năng của Hứa mỗ chỉ có thể nói là nhỉnh hơn một chút thôi, cũng không phải xuất sắc gì."
"Rượu, Hứa mỗ thôi không uống, chút nữa còn có việc phải làm, xin thứ lỗi."
Hứa Thanh Tiêu không làm ra vẻ đặc biệt lạnh lùng, nhưng không uống chính là không uống.
Rõ ràng là đến gây phiền phức cho mình, nếu thuận theo, chẳng phải mình sẽ thành đứa dễ bắt nạt sao?
Đương nhiên đám người này rất thông minh, không gào rú lên đòi gây phiền phức cho mình, mà có cảm giác như đang trêu tức vậy.
"Hiểu rồi, hiểu rồi, Hứa đại nhân trăm công ngàn việc, không uống rượu cũng đúng."
"Hứa đại nhân, ngài tới nơi phong nhã như thế này, triều đình không nói gì sao?"
Vương Phu cười cười, sau đó trực tiếp ngồi xuống, không hề có chút khách khí nào, đồng thời còn cố ý nhắc tới triều đình.
Nhưng đúng lúc này, bóng dáng của Vương Nho xuất hiện.
"Đào Hoa Am này lại không phải là nơi dung tục gì, vì sao Hứa huynh không thể tới? Quốc công vương hầu, văn võ bá quan đều từng tới đây, Vương Phu huynh, ngươi nói lời này là có ý gì?"
Vương Nho đi tới, hắn phát hiện ra Vương Phu tới để chọc tức người khác, cho nên ngay lập tức qua đây, biết Hứa Thanh Tiêu không thèm để ý loại người này nên mới ra mặt giải quyết.
"Các hạ là?"
Nhìn thấy Vương Nho đi tới, Vương Phu có chút hiếu kỳ.
"Tại hạ Vương Nho, học trò phủ Nam Dự."
Vương Nho ngoài cười nhưng trong không cười nói.
"Ồ, chưa từng nghe qua." Vương Phu lắc đầu, thẳng thắn nói bản thân chưa từng nghe qua danh hào của Vương Nho.
Ngay sau đó Vương Phu nhìn về hướng Hứa Thanh Tiêu cười nói.
"Hứa huynh, nghe nói ngươi tài hoa hơn người, là vạn cổ đại tài. Hôm nay gặp mặt, vì sao Hứa huynh không ngẫu hứng làm một bài thơ, để cho chúng ta được mở mang một phen, tài năng ngàn năm là như thế nào? Như vậy sau khi Vương mỗ trở về cũng có thể ca ngợi Hứa huynh một phen, để cho đám học trò Nam quốc được biết về đại tài của Hứa huynh."
Vương Phu mở miệng, ngoài mặt cười tươi, hy vọng Hứa Thanh Tiêu ngẫu hứng làm một bài thơ, hóa giải không khí ngượng ngùng, đồng thời cũng mở mang tầm mắt.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất