Người Chơi Hung Mãnh

Chương 474: Thái Bình Thi Hội, Làm Thơ Đấu Thơ (6)

Chương 474: Thái Bình Thi Hội, Làm Thơ Đấu Thơ (6)

Bạch Y cô nương rất đẹp, cực kỳ thanh nhã, đem lại cho người khác cảm giác cực kỳ mảnh mai và điềm đạm. Nàng ta ngồi ở đó, khiến cho lòng dễ chịu, đúng là tuyệt sắc, có thể xếp thứ ba, kém hơn nữ đế, cũng kém hơn cô nàng ở Tàng Kinh Các, nhưng cảm giác mảnh mai này làm người ta bỗng nhiên nảy sinh lòng thương xót!
Bạch Y Môn thật biết chọn người.
Chọn nữ tử có khí chất như thế này làm nội ứng, bình thường mà nói, ai nhìn thấy cô nương tuyệt sắc thế này, phỏng chừng cũng sẽ không hoài nghi là người của Bạch Y Môn.
Đi vào phòng riêng, Hứa Thanh Tiêu đóng cửa lại.
Vẻ mắt hắn rất bình tĩnh, không bởi vì khí chất điềm đảm và mảnh mai của đối phương mà buông lỏng cảnh giác, trái lại cảm thấy loại người này đáng sợ nhất.
Nhất định phải cẩn thận đề phòng.
"Bạch Y cô nương, nói đi."
Hứa Thanh Tiêu ngồi xuống, thần sắc bình tĩnh nhìn đối phương.
Ánh mắt người đối diện lộ ra vẻ nghi hoặc, nhưng suy nghĩ một chút vẫn trực tiếp mở miệng.
"Hứa công tử, nghe nói ngươi tài hoa hơn người, nô gia ngưỡng mộ đã lâu. Chưa từng nghĩ tới việc được Hứa công tử đưa thẻ đào hoa, ta có chút sợ hãi, mong rằng Hứa công tử chớ nên trách tội."
Giọng nói của đối phương cũng có vẻ yếu đuối, ăn nói nhã nhặn, tán dương mình.
Nhưng thốt ra lời này, Hứa Thanh Tiêu có chút hiếu kỳ.
Giả bộ hồ đồ?
Diễn cho ta xem?
Hứa Thanh Tiêu có chút bất lực, đầu óc của mấy cái tổ chức tạo phản quả nhiên đều không được linh hoạt, ta đã tới đây rồi, ngươi lại không đi thẳng vào vấn đề, còn muốn diễn sao?
"Bạch Y cô nương, giả như có việc gì thì cứ nói rõ đi."
"Hôm nay Hứa mỗ đến đây gặp nhau, thái độ đã rất rõ ràng rồi."
"Ngươi yên tâm, bên ngoài không có quan sai, Hứa mỗ một thân một mình đến đây."
Hứa Thanh Tiêu nói rất trực tiếp, hắn không muốn kéo dài thời gian, trở về còn phải nghiên cứu dân ý, làm gì còn thời gian để lãng phí ở đây.
"Hứa công tử.... Nô gia.... Không rõ ý của ngài."
Người đối diện hơi có vẻ xấu hổ, nàng không biết Hứa Thanh Tiêu nói lời này là có ý gì.
Nhưng lại không tiện hờn dỗi, dù sao người trước mắt cũng là đại tài ngàn năm của Đại Ngụy.
Không thể nói là không hề kình ngưỡng hắn.
Chỉ là tính tình nàng dịu dàng kiệm lời, cho dù có chút kính nể Hứa Thanh Tiêu, nhưng cũng không giống những nữ tử bình thường khác, vừa gặp đã thích.
Nghe nói như thế.
Hứa Thanh Tiêu lắc đầu, hắn trực tiếp đứng dậy, có vẻ hơi lạnh lùng.
"Nếu Bạch Y cô nương không muốn nói rõ, vậy Hứa mỗ đi đây."
Đối phương vẫn đang giả bộ hồ đồ, cũng không cần phải nhiều lời.
"Hứa công tử, là nô gia chiêu đãi không tốt sao?"
"Xin Hứa công tử thứ lỗi, nô gia gần như chưa tiếp khách, không được thông thạo việc này, nếu có chỗ nào làm sai, mong rằng Hứa công tử thứ lỗi."
Bạch Y cô nương đứng dậy, nàng có vẻ hơi hoảng loạn, không biết có phải bản thân đã làm sai chỗ nào.
Nhìn thoáng qua Bạch Y, Hứa Thanh Tiêu lắc đầu, cũng không nói thêm gì, trực tiếp mở cửa đi mất.
Giỏi lắm, đã đến nước này còn không nói thật?
Chẳng lẽ lại bảo ta trực tiếp mở miệng nói, xin chào, ta là Hứa Thanh Tiêu, ngươi là nội ứng của Bạch Y Môn phải không? Tìm ta có chuyện gì?
Như vậy không phải bị bệnh thần kinh sao?
Hứa Thanh Tiêu sắc mặt bình tĩnh rời đi, cũng không nói thêm gì.
Bạch Y cô nương đi đến trước cửa, nhìn Hứa Thanh Tiêu đi mất, bất giác có vẻ hơi tự trách. Nàng là thanh quan nhân, nhưng không hứng thú với chuyện dung tục.
Ngày thường một mình ở trong khuê phòng nghe đàn, trừ khi có người thấy mình, thi thoảng gặp mặt một lần, nhưng tuyệt đối sẽ không có bất kỳ sự đụng chạm thân thể nào.
Thậm chí bình thường chỉ cần ngồi lại một hai khắc đồng hồ, nàng liền hạ lệnh tiễn khách.
Nhưng nghe thấy Hứa Thanh Tiêu muốn gặp mình, nàng vẫn rất vui vẻ, bởi vì danh tiếng của Hứa Thanh Tiêu, nàng nghe như sấm rền bên tai, tài hoa hơn người, trẻ tuổi tuấn mỹ, lại giải oan thay cho bách tính, người như vậy cả thế gian khó tìm.
Đương nhiên cũng không phải vừa gặp Hứa Thanh Tiêu liền yêu thích, mà là bằng lòng gặp mặt một lần
Thật sự không thể ngờ, Hứa Thanh Tiêu vừa đi vào đã nói những lời không thể hiểu nổi.
Sau đó lại rời đi với vẻ hơi tức giận.
Làm nàng cảm giác là mình có chỗ nào đó làm không tốt, tất nhiên có chút tự trách.
Hứa Thanh Tiêu đi rồi.
Không chào hỏi Vương Nho, trực tiếp rời khỏi theo lối đi cũ.
"Hứa công tử, mới đây mà đã muốn rời khỏi sao?"
Liễu cô nương nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu đi ra, không khỏi tiến lên dò hỏi.
"Ừ, trong người còn có chuyện quan trọng, sẽ không quấy rầy, đa tạ khoản đãi."
Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu, sau đó trực tiếp rời đi, cũng không quay đầu lại.
Cũng không phải một hai cho rằng Bạch Y nhất định là người của Bạch Y Môn, mà cảm thấy đầu óc Bạch Y có phải có vấn đề gì đó.
Mình đã đến đây rồi!
Không đến gặp mặt, có phải Bạch Y hay không không quan trọng, dù là không phải Bạch Y, tối thiểu nhất cũng phải đến gặp mình chứ.
Không thèm gặp mặt thì bàn bạc thế quái nào?
Đây không phải khi dễ người thành thật sao?
Bạch Y Môn này!
Tuyệt đối tạo phản không nổi, đầu óc có vấn đề.
Hứa Thanh Tiêu vội vàng rời đi, cũng không thèm để ý Bạch Y Môn, kệ xác nó vậy.
Hiện giờ có không ít chuyện rắc rối, chỉ riêng chuyện dân ý Hứa Thanh Tiêu đã thấy có chút nghĩ không thông rồi, còn tới làm trễ nải thời gian của mình.
Đây không phải hại người sao?
Chỉ là vừa đi ra khỏi Đào Hoa Am, một đám dân buôn dị tộc chen chúc đi vào Đào Hoa am. Đám dân buôn này người nào người này cười tươi như hoa, chỉ là sau khi nhìn thấy mình, lại lần lượt mặt mày trắng bệch, tiếng cười im bặt, không dám phát ra một chút âm thanh nào.
Hứa Thanh Tiêu chỉ nhìn thoáng qua, cũng không có nhiều nghĩ, trực tiếp rời đi.
Còn trong đám dị tộc, mấy người được quan tâm nhất vẫn không khỏi nhíu mày, bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng đoán ra được điều gì đó.
Chỉ là hai bên đều không nói chuyện, trực tiếp sải bước ra đi.
Chỉ có vậy.
Hứa Thanh Tiêu một mình đi về trường Thủ Nhân, trực tiếp nằm lên giường, không làm gì cả, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Rất nhanh thôi.
Chớp mắt đã qua ngày hôm sau.
Võ Xương năm thứ nhất, mười bốn tháng tám.
Thái Bình thi hội thu hút được rất nhiều người quan tâm sẽ được cử hành vào ngày mai.
Thi hội do Lễ bộ Đại Ngụy, Văn cung Đại Ngụy, bốn thư viện lớn cùng phối hợp tổ chức. Từ sáng sớm Lễ bộ đã gửi thiếp mời Hứa Thanh Tiêu tham gia.
Địa điểm tổ chức Thái Bình thi hội là Ly Dương Cung, không nằm trong hoàng cung, mà ở phía tây bắc kinh thành.
Toàn bộ kinh đô Đại Ngụy đã giăng đèn kết hoa. Đầu tiên là để chuẩn bị cho thọ đản của bệ hạ, bách tính cùng chung vui, thứ hai là thi hội thu hút vô số văn nhân nhã khách.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất