Người Chơi Hung Mãnh

Chương 476: Thơ Trấn Quốc! Mau Đi Đến Học Đường Thủ Nhân Mời Hứa Thanh Tiêu Lại Đây! (1)

Chương 476: Thơ Trấn Quốc! Mau Đi Đến Học Đường Thủ Nhân Mời Hứa Thanh Tiêu Lại Đây! (1)

“Đại tài của mười nước đều đến, mỗi một Thái Bình thi hội đều vô cùng quan trọng. Bây giờ huynh đã đại diện cho Đại Ngụy chúng ta rồi, nếu huynh không đi, chỉ sợ rằng khó lòng ngăn được đại tài của mười nước này.”
Mấy ngày nay, Vĩnh Bình thế tử đều ở nhà chuẩn bị cho Thái Bình thi hội, rơi vào trạng thái bế quan.
Bây giờ thi hội đã chuẩn bị bắt đầu nên Vĩnh Bình thế tử cũng ra ngoài hoạt động một chút, ấy vậy mà hắn lại nhận được tin Hứa Thanh Tiêu không tham gia. Chuyện này khiến hắn ta bồn chồn không yên nên đã đi thẳng đến học đường Thủ Nhân để tìm Hứa Thanh Tiêu.
“Mộ huynh, Thái Bình thi hội kia đối với người đọc sách trong thiên hạ mà nói thì chính là thịnh hội, thế như với ta mà nói thì chẳng qua đó chỉ là một lần họp mặt mà thôi.”
“Bây giờ công trình guồng nước của Đại Ngụy cần nhanh chóng thực hiện, ta đây không thể không dốc tâm làm việc. Chuyện này có lợi cho bách tính, ta không thể chậm trễ.”
Đối mặt với lời khuyên của Vĩnh Bình thế tử, Hứa Thanh Tiêu lấy công trình guồng nước ra làm lý do, xem như là lời từ chối khéo léo.
“Hứa huynh, đệ biết là công trình guồng nước rất quan trọng, thế nhưng đối với người đọc sách thì Thái Bình thi hội cũng rất quan trọng mà.”
“Còn nữa, lần này đại tài của mười nước có chuẩn bị rồi mới đến. Bệ hạ vừa mới đăng cơ, vương triều Đại Ngụy cũng cần phải làm ra vài việc hay ho. Nếu như lần này Thái Bình thi hội để nhân tài đến từ mười nước đứng đầu thì Đại Nguỵ xem như là không ngóc đầu lên được.”
Vĩnh Bình thế tử thay đổi góc độ để thuyết phục.
Thế nhưng Hứa Thanh Tiêu lại không biết phải làm sao.
“Mộ huynh, tài tử của Đại Ngụy rất nhiều. Nói thật lòng, mặc dù ngu đệ có chút tài hoa nhưng không dám nhận là đệ nhất tài tử của Đại Ngụy. Vì sao huynh có thể kết luận rằng Đại Ngụy sẽ thua chứ?”
Hứa Thanh Tiêu đã nói như vậy rồi, hiện tại hắn thật sự bề bộn nhiều việc, làm gì có thời gian tham dự thịnh hội này chứ?
Hơn nữa một khi tham gia là kéo dài bảy ngày. Vậy không phải là lãng phí thời gian sao?
“Hứa huynh, quả thật Đại Ngụy có nhiều tài tử, nhưng phụ vương lại cứ nói với ta, lần này có liên quan đến rất nhiều chuyện. Nhân tài của mười nước nhất định là đã chuẩn bị rất nhiều, chính là muốn đứng đầu ở Thái Bình thi hội, nghe nói là vì có vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên đứng sau, bởi bọn họ muốn chạy đến cướp tài hoa của Đại Ngụy ta.
“Nếu như đúng là vậy thì xem như sau này Đại Ngụy của chúng ta sẽ không ngóc đầu lên được. Hứa huynh, huynh không thể không đi.”
Những lời Mộ Nam Bình nói đều kéo đến đề tài tài hoa của Đại Ngụy.
Còn Hứa Thanh Tiêu thì vẫn không biết phải làm sao.
“Mộ huynh, ta thấy kể cả đó đúng là việc lớn, thì trong Văn Cung Đại Ngụy không phải là còn có một vị Hoa Tinh Vân sao? Để hắn ta đi đi, hơn nữa, nếu như đúng là như vậy thì nhất định bệ hạ đã có chuẩn bị rồi.”
“Ta thật sự rất bận rộn, Mộ huynh, thứ lỗi không tiễn.”
Thái độ của Hứa Thanh Tiêu rất kiên quyết. Trước mắt, chuyện lớn nhất chính là lấy được dân ý.
Chỉ cần có được dân ý thì có thể che lấp dị thuật trên cơ thể mình. Trình Lập Đông chính là một quả bom, có trời mới biến y sẽ đột ngột phát nổ lúc nào.
Hứa Thanh Tiêu nắm chắc bảy phần rằng Trình Lập Đông không dám trở mặt trực tiếp mà sẽ lại đến tìm mình.
Nhưng ba phần còn lại, Trình Lập Đông kia vò mẻ không sợ rơi.
Nếu như là vế trước thì còn có chỗ để quanh co, còn nếu như là vế sau thì nhất định phải nhanh chóng che giấu dị thuật trong cơ thể mình.
Nếu không thì một khi chuyện dị thuật bị lộ ra, vậy mình nhất định sẽ gặp phiền phức.
Chỉ sợ đến bệ hạ cũng không gánh nổi mình.
Cho nên, trong tình huống này, Hứa Thanh Tiêu làm gì có tâm trạng mà tham gia Thái Bình thi hội gì đó chứ.
Không bằng dùng thời gian để nghiên cứu chuyện mở rộng guồng nước.
Nếu như có thể tăng thêm tốc độ thì có lẽ có thể sớm thu được lòng dân trăm họ.
“Hứa huynh! Ài!”
Mộ Nam Bình còn muốn tiếp tục mở miệng, nhưng nhìn dáng vẻ này của Hứa Thanh Tiêu thì cuối cùng đánh lắc đầu rời đi.
Sau khi đưa mắt nhìn Mộ Nam Bình rời đi xong.
Hứa Thanh Tiêu cũng lặng yên.
Chỉ là không lâu sau lại có người đến, là quan viên Hộ bộ.
“Hứa đại nhân, Cố thượng thư xin mời ngài nhanh chóng đến Hộ bộ một chuyến, nói là có chuyện quan trọng.”
Thấy quan viên Hộ bộ bước đến, Hứa Thanh Tiêu có chút tò mò.
Nhưng hắn cũng không nhiều lời mà thẳng thừng xuất phát đi về phía Hộ bộ.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Trên đường đi, Hứa Thanh Tiêu hỏi thăm quan viên này.
“Thuộc hạ cũng không biết. Chỉ biết là Cố thượng thư nhận được một bức thư, sau đó thì nổi trận lôi đình, một lúc sau nữa thì sai thuộc hạ đi mời đại nhân một chuyến.”
Đối phương trả lời như vậy, không hiểu sao khiến Hứa Thanh Tiêu hơi nhíu mày.
Vì vậy Hứa Thanh Tiêu tăng nhanh bước đi.
Đi đến Hộ bộ.
Bước vào Hộ bộ, Hứa Thanh Tiêu đi thẳng đến Nội đường.
Mà bên trong Nội đường, Hộ bộ thượng thư Cố Ngôn đang ngồi trên ghế bành, hai bên trái phải là đang có hai tên thị lang ngồi đó, vẻ mặt của ba người không quá tốt, không khí bên trong căn phòng cũng yên tĩnh khác thường.
“Thuộc hạ Hứa Thanh Tiêu, bái kiến Cố thượng thư, bái kiến hai vị Thị lang đại nhân.”
Hứa Thanh Tiêu đi vào, đầu tiên là cúi đầu với Cố thượng thư, sau đó thì chắp tay với hai vị thị lang. Hắn cũng là lang, mọi người đồng cấp nên không cần hành lễ, chỉ đơn giản là khách khí một lượt.
Nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu xuất hiện, Cố Ngôn không nói gì mà chỉ đưa phong thư trên bàn cho hắn xem.
“Nhìn đi.”
Cố Ngôn nói xong, Hứa Thanh Tiêu nhận thư rồi lập tức mở ra đọc.
Một lúc sau, ánh mắt của Hứa Thanh Tiêu hơi thay đổi.
Lại nhìn tiếp bức thư thứ hai, thứ ba.
Rất nhanh, Hứa Thanh Tiêu đã hiểu được vì sao Cố Ngôn lại tức giận như vậy.
Ba bức thư này chính là thư của Quảng Lăng Tấn thương, Bắc Hồ Huy thương, Nam Lâm Cán thương.
Nội dung trong đó rất đơn giản. Triều đình muốn chế tác một số lượng lớn guồng nước, mà ba loại vật liệu chủ yếu nhất để chế tác guồng nước theo thứ tự là cây mây, sắt bách luyện, và còn nước dầu.
Sau khi guồng nước được chế tạo tốt thì còn cần bôi thêm dầu, kết hợp một tầng dầu màng, chịu nhiệt chống lửa. Phần lớn kiến trúc ở Kinh Đô đã bôi thêm nước dầu, có công dụng bôi trơn còn có thể phòng cháy hiệu quả, là một món đồ thượng hạng.
Dùng ở trên guồng nước cũng rất tốt.
Hơn nữa, ngoại trừ sắt bách luyện thì thứ quan trọng nhất là cây mây và dầu trên cơ bản đều bị những thương hộ này nắm trong tay.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất