Chương 480: Thơ Trấn Quốc! Mau Đi Đến Học Đường Thủ Nhân Mời Hứa Thanh Tiêu Lại Đây! (5)
Nhưng có lẽ bởi vì không chú ý đến người bên cạnh nên đã khiến một số người của Văn cung Đại Ngụy chú ý, dẫn tới lập tức xảy ra nhiều tranh cãi.
Thậm chí còn có văn nhân hỗ trợ nhau mắng người, rước về một số chú ý, về sau Hình bộ ra mặt tiến hành điều giải, xem như là có thể trấn át được chuyện này.
Có một điểm không thể phủ nhận là nhân tài của mười nước không phục lắm.
Cho đến giờ Dậu hôm nay.
Bắt đầu ngày thứ hai của Thái Bình thi hội.
Như ngày hôm qua, đầu tiên là tấu nhạc hát ca, sau đó là đề mục làm thơ. Cứ mỗi canh giờ lại có cách sắp xếp tương ứng, rất náo nhiệt.
Nhân tài của mười nước tuy có bất mãn, nhưng trong thịnh hội thì vẫn nên ăn nên uống một chút rồi cười cười.
Giờ Tuất.
Tất cả thi từ đều đã được thu lại, lấy mấy vị Đại Nho của Văn cung Đại Ngụy làm chủ, còn viện trưởng bốn thư viện lớn là phụ, cả nhóm người cùng nhau đọc rồi duyệt thi từ, sau đó tiến hành phân chia xếp hạng.
Nhưng hôm nay lại gặp được tình huống giống y như đúc hôm qua.
Tranh giành hạng nhất.
Thi từ của tài tử Đại Ngụy và thơ của tài tử Đường Quốc có chất lượng tương xứng. Nếu như xét đến cùng thì chỉ có thể phân chia bằng kiểu chữ.
Nhưng kiểu chữ của tài tử Đại Ngụy lại hơi thua kém một bậc. Trong lúc nhất thời đám người có chút im lặng.
Theo lẽ thường mà nói thì đương nhiên sẽ định tài tử Đại Ngụy đứng nhất.
Thế nhưng thật sự muốn công bằng thì dĩ nhiên phải để tài tử Đường Quốc đứng nhất.
Nếu như Thái Bình thi hội tổ chức ở nước khác thì bọn họ sẽ không phải bối rối như thế mà trực tiếp lựa chọn Đường Quốc luôn.
Nhưng mà nơi này là Đại Ngụy.
Nữ đế vừa mới đăng cơ, Đại Ngụy cần làm một số chuyện để tăng sự tự tin của bách tính, thể hiện quốc uy.
Vậy nên động vào yếu tố chính trị thì cũng chỉ có thể lựa chọn tài tử Đại Ngụy.
“Trước không vội, xếp hạng đằng sau đã.”
Trần Chính Nho mở miệng bảo đám người trước tiên không cần vội chọn ra hạng nhất.
Xem tiếp rồi nói sau.
Mấy vị Đại Nho của tứ đại thư viện và Văn cung Đại Ngụy gật đầu, bắt đầu nhanh chóng sửa sang vị trí từ thứ hai đến thứ mười.
Đợi sau khi liệt kê rồi đi ra ngoài.
Vẻ mặt của đám người càng không ổn.
Bởi vì từ hạng hai đến hạng mười không có một tài tử của Đại Ngụy nào cả.
Nói cách khác, nếu như không chọn hạng nhất là Đại Ngụy thì sau khi tan buổi hôm nay bọn họ sẽ biến thành trò cười.
“Thi từ của Lê Duyệt, cảm giác trình độ hơi thấp.”
“Thi từ của Trương Sâm cũng không cao.”
“Vốn tưởng rằng bọn họ có thể chiếm được vị trí trong mười hạng, vì sao chất lượng lại như vậy?”
“Còn có một nữa, tên là Trần Tinh Hà. Một người vết hơn mười bài thơ, mỗi bài đều thường thường không có gì lạ. Sao có thể để loại người như này đến dự tiệc chứ?
Trần Chính Nho cố ý tìm đến mấy bài thi từ, đây đều là những tài tử nổi danh của Đại Ngụy cả. Không nói có thể làm ra thi từ thiên cổ nhưng ít ra lọt vào mười hạng đầu hẳn không có vấn đề gì. Tìm đến xem thử thì dù thi từ không tệ nhưng so với thi từ lúc trước của bọn họ thì có chút… tụt dốc.
Đến cấp bậc tài tử này, bất kể là bị hạ thấp một chút xíu nào đó thì cũng đều cực kỳ quan trọng.
Nhất là với nhân tài mười nước đến đây lần này với sự chuẩn bị đầy đủ.
Đồng thời còn có Trần Tinh Hà kia, viết liên tục mười mấy bài thơ đều thường thường như nhau, không biết lấy đâu ra tự tin như vậy.
“Có lẽ là vì căng thẳng, bởi dù sao đây cũng là lần đầu tiên bọn họ được tham gia Thái Bình thi hội.”
Viện trưởng thư viện Tung Dương mở miệng giải thích thay.
Đám người khẽ gật đầu. Cũng có thể như vậy, ngày thường làm thơ là tác phẩm văn nhã, có khả năng càng tốt hơn một chút, còn thật sự muốn làm thơ ở Hội thơ thì có lẽ do khẩn trương trong lòng, cộng thêm vấn đề thời gian nên có phần thấp đi.
Mà nhân tài từ mười nước rõ ràng là nhằm vào Đại Ngụy mà đến, rõ ràng chất lượng không tầm thường. Có một số thi từ mặc dù không vào được hạng mười nhưng có thể xem như là tác phẩm xuất sắc.
“Làm sao bây giờ?”
Có người đè thấp giọng hỏi.
“Chọn Đại Ngụy đi. Mười hạng đầu chỉ có một người, nếu còn không được hạng nhất thì mặt mũi của Đại Ngụy để đâu?”
Tôn Tĩnh An mở miệng ngay lập tức, đưa ra lựa chọn.
Lời này nói ra khiến đám người do dự.
Mọi người nhao nhao nâng mắt nhìn về phía Trần Chính Nho.
Mà người sau thì lộ ra vẻ rất yên tĩnh.
Ông ta cũng đang thấy do dự và bối rối.
Chọn Đại Ngụy hạng nhất, chuyện này không có vấn đề gì, chỉ sợ là nhân tài mười nước không đồng ý.
Chỉ là nếu không cho Đại Ngụy hạng nhất thì càng chuốc lấy nhiều phiền phức hơn.
“Chọn Đường Quốc đi.”
Cuối cùng Trần Chính Nho cũng đưa ra lựa chọn. Mặc dù có chút không muốn nhưng cái này không có cách nào khác.
“Không thể!”
Nhưng mà Tôn Tĩnh An từ chối thẳng thừng.
“Trần nho, nếu như chọn Đường Quốc, chuyện hôm nay nhất định truyền đến thiên hạ, đến lúc đó người trong thiên hạ sẽ cười vào mặt Đại Ngụy ta.”
“Chọn Đại Ngụy.”
Tôn Tĩnh An cương quyết nói.
“Nếu như chọn Đại Ngụy, vậy chẳng phải là bất công hay sao?”
Trần Chính Nho cau mày nói.
“Có gì mà bất công? Đặt tay lên ngực tự hỏi, chẳng phải chất lượng hai bài thi từ này vốn cũng không phân chia trên dưới. Hội thơ lần này so thi từ, không phải là kiểu chữ. Nếu như thi từ của Đại Ngụy quả thật không bằng Đường Quốc thì lão phu tuyệt đối sẽ không nói nhiều thêm một câu.
“Nhưng trên bản chất thì cả hai chính xác là không có vấn đề gì.
Tôn Tĩnh An nói như vậy.
Mà những người còn lại cũng không nhịn được khẽ gật đầu.
Nhìn thấy đám người gật đầu, Trần Chính Nho thở dài, cũng không nói thêm gì.
“Thác ấn thi từ, để ta đến viết xếp hạng.”
Tôn Tĩnh An sợ Trần Chính Nho đổi ý nên ông ta đã tự mình nhận chuyện viết xếp hạng.
Sau bốn canh giờ như thế.
Cuối cùng thịnh yến cũng kết thúc.
Vẫn là Tôn Tĩnh An ra sân như cũ, cầm theo bảng danh sách rồi chậm rãi mở miệng.
“Mười tác giả tốt nhất hôm nay.”
“Hạng nhất, Nhạc Lộc thư viện của Đại Ngụy, Phàn Hạo Quảng.”
“Hạng hai, Kính Dương thư viện Đường Quốc, Sào Hưng Ngôn.”
“Hạng ba, Bình Dương thư viện Bắc Quốc, Trọng Thư.”
Giọng nói của Tôn Tĩnh An vang lên, nhóm thái giám trong cung đã cầm xong thi từ trưng ra cho nhóm người quan sát.
Đợi khi Tôn Tĩnh An đọc xong rồi, ông ta vuốt vuốt sợi râu rồi cười nói: “Mời mười vị tài tử ra khỏi hàng nhận ban thưởng.”
Tiếng nói vừa dứt, giữa đám người có một người đứng dậy, chính là tài tử Phàn Hạo Quảng của Đại Ngụy. Trên mặt y chứa đầy ý cười, trong mắt là vẻ hưng phấn không thể che giấu.
Nhưng một khắc sau có một giọng khác vang lên.
“Thi từ của Phàn Hạo Quảng này hình như không bằng Sào huynh.”