Người Chơi Hung Mãnh

Chương 481: Thơ Trấn Quốc! Mau Đi Đến Học Đường Thủ Nhân Mời Hứa Thanh Tiêu Lại Đây! (6)

Chương 481: Thơ Trấn Quốc! Mau Đi Đến Học Đường Thủ Nhân Mời Hứa Thanh Tiêu Lại Đây! (6)

Tiếng nói này vừa vang lên xong, lập tức dẫn đến mấy đạo thanh âm khác.
“Đúng vậy. Mặc dù thi từ của cả hai đều thuộc hàng đứng đầu, nhưng rõ ràng thi từ của Sào huynh nhỉnh hơn một bậc.”
“Không chỉ vậy, không chỉ thi từ của Sào huynh cực kỳ hay mà nét chữ cũng đẹp, nhìn sang thi từ của Phàn huynh, mặc dù không tệ nhưng kiểu chữ làm sao so được với Sào huynh.”
“Tôn nho, phải chăng thứ hạng này sai rồi? Mong Tôn nho xác minh lại lần nữa.
“Đúng, xác minh lại lần nữa!”
Từng giọng nói vang lên, phần lớn là giọng của nhân tài mười nước. Bọn họ không làm khó dễ mà là nghi ngờ, ngay sau đó mời các Đại nho xác nhận lại một lần nữa.
Nhưng những lời này lại chọc giận văn nhân Đại Ngụy.
“Ta lại cảm thấy thơ của Phàn huynh đè bẹp Sào Hưng Ngôn, còn về kiểu chữ thì cái này có vấn đề gì?”
“Đúng vậy, chẳng lẽ các ngươi thua rồi không phục?”
“Xếp hạng mười người đứng đầu, có chín vị là nhân tài mười nước, Đại Ngụy ta không có một ai. Nhưng vị trí hạng nhất này, của tài tử Đại Ngụy chính là của tài từ Đại Ngụy. Nếu như các ngươi thua không phục thì cần gì phải đến đây để mất mặt xấu hổ?”
Một giọng nói vang lên mang theo chút không vui.
Dù sao thì mười văn nhân xếp cao nhất chỉ có một vị là văn nhân Đại Ngụy đã khiến bọn họ có chút không vui, thật sự không ngờ nhân tài mười nước lại phách lối như vậy, nhất định phải giẫm Đại Ngụy dưới chân mới thấy vui vẻ sao?
“Buồn cười, sao chúng ta lại không chịu thua chứ? Chỉ là, một là một, hai là hai, thi từ của hai bài thơ này có chất lượng tương đương nhau, nên chỉ có thể phán đoán từ điểm khác. Không được là không được. Chẳng lẽ Đại Ngụy còn không cho người ta nói?”
“Thua không phục? Đúng là buồn cười. Chúng ta chuẩn bị tỉ mỉ mấy năm chính là vì muốn có một vị trí trên bảng xếp hạng. Thứ nhất chính là thứ nhất, nếu đã như này thì tổ chức thịnh hội làm cái gì? Cứ viết thẳng Đại Ngụy hạng nhất là được rồi, lãng phí thời gian.”
“Trước thì có cuồng sinh Hứa Thanh Tiêu ăn nói lỗ mãng, nhục mạ tài tử văn nhân mười nước chúng ta, bây giờ thì lại xếp hạng bất công, Đại Ngụy cường thế như vậy sao? Ta hiểu rồi, học được rồi.”
“Bỏ đi, chúng ta đi thôi. Bất công như này thà rằng không đến.”
“Đi đi đi, giải thưởng này có ý nghĩa gì? Không bằng người chính là không bằng người thôi. Cứ tưởng Đại Ngụy là một trong Tam đại vương triều thì thế nào, không ngờ cũng giở trò dối trá như vậy.”
“Chư vị, đi thôi!”
Nhóm nhân tài mười nước mở miệng, từng người cười lạnh không thôi, cuối cùng không biết ai dẫn đầu thẳng thừng quay người rời đi, toát ra vẻ kiêu ngạo ngút trời.
Lập tức, lần lượt từng bóng người rời đi, nhân tài của mười nước cực kỳ không nể mặt mũi. Đây cũng là cái ngông của văn nhân, nhao nhao rời đi.
Trên yến tiệc, sắc mặt của Tôn Tĩnh An rất khó coi. Mà Thượng thư Lục bộ, quan viên Đại Ngụy, Văn cung Đại Nho, viện trưởng Tứ đại thư viện, sắc mặt từng người cũng rất khó coi.
Thái Bình thi hội, một hội thơ quan trọng như vậy, những người này ngạo mạn như thế không phải là đang đánh vào mặt Đại Ngụy sao?
Dân chúng thấy cảnh này cũng có chút tức giận, nhưng không biết nên nói cái gì.
“Một đám người, thua không chịu nhận!”
“Nhân tài của mười nước, độ lượng một chút đi nào!"
“Thật là buồn cười!”
“Không đến thì thôi, sợ các ngươi chắc?”
Văn nhân Đại Ngụy không nhịn được mà mắng.
Dù sao chuyện này còn chưa có kết luận cuối cùng, kết quả những người này nói đi là đi, không thèm nể mặt ai hết. Bọn họ có thể nhịn được sao?
“Tan tiệc!”
Cũng chính vào lúc này, Trần Chính Nho mở miệng, sa sầm mặt.
Rất nhanh sau đó.
Trong kinh đô Đại Ngụy.
Có vô số giọng nói đua nhau cất lên, dẫn đến tiếng bàn tán to lớn.
“Đại Ngụy bất công, vì mặt mũi mà không quan tâm tới tài hoa. Buồn cười ơi là buồn cười.”
“Trong thịnh hội Đại Ngụy lại kết bè kết phái, xem người đọc sách chúng ta như kiến hôi.”
“Người đọc sách chúng ta tu tập Hạo Nhiên chính khí, không ngờ rằng đường đường là Đại Nho mà lại bóp méo sự thật. Đúng là sỉ nhục hai chữ Đại Nho.”
“Thịnh hội kiểu này thì đi làm gì."
Đây là tiếng nói của nhân tài mười nước. Bọn họ vô cùng phẫn nộ, kêu bất công.
“Hội thơ, bản thân nó chính là hội thi từ, so kiểu chữ, các ngươi đúng thật là buồn cười.”
“Kén chọn đủ điều, các ngươi đến tham gia thịnh hội hay là đến gây chuyện?”
“Thua không phục thì đành chịu. Mười văn nhân xuất sắc nhất thì có chín vị không đến từ Đại Ngụy, vậy mà bất công sao? Vậy như nào mới không bất công?”
Văn nhân Đại Ngụy cũng tức giận.
Đây chính là thi hội, mọi người phải so thi từ chứ không phải so xem ai viết chữ đẹp hơn.
Còn nữa, mọi chuyện vẫn chưa có quyết định mà các ngươi đã bỏ đi ngay tại chỗ, không thèm nể chút mặt mũi nào, đây không phải là đánh vào mặt Đại Ngụy sao?”
Một đám man di.
Hai bên đều rất tức giận, cả dân chúng cũng có chút tức giận.
Nói cũng không sai. Chất lượng thi từ cũng không khác mấy, vậy ngươi băn khoăn kiểu chữ làm gì? So nhau xem ai viết chữ đẹp hay là so với nhau xem ai làm thơ tốt hơn?
Còn nữa, không nể mặt như vậy đúng là có chút quá đáng nhỉ?
Theo lương tâm mà nói thì trong mười người đứng đầu có đến chín người là người nước ngoài, cái này vẫn chưa được sao? Còn muốn thế nào nữa? Nhất định phải dẫm lên mặt Đại Ngụy mới vui vẻ à?
Cũng chính vì loại mâu thuẫn này.
Trong lúc nhất thời, dân chúng hơi căm hận người đọc sách của mười nước này.
Nguyên nhân chủ yếu chính là bọn họ không nghe giải thích mà đi thẳng, không thèm nể mặt một chút nào. Nếu ngươi đã không cho vậy thì những người dân này cũng không biếu.
Có một số chủ quán trọ trực tiếp đuổi người, mau cút hết sang một bên cho ta.
Có một số quán rượu trực tiếp dán thông báo, từ chối cho người nước khác vào ở.
Một số văn nhân cũng cười lạnh mỉa mai.
Trong nháy mắt mâu thuẫn trở nên căng thẳng, rất nhanh sau đó đã xảy ra ẩu đả.
Cả ngày hôm nay không biết quan sai Hình bộ vất vã nhường nào.
Đi điều tiết khắp nơi, còn triều đình Đại Ngụy cũng ra lệnh ngay lập tức, không cho phép người dân gây hấn với người nước khác.
Dù sao Đại Ngụy cũng trọng lễ nghi, làm như này thì còn ra thể thống gì nữa.
Sau đó Văn cung Đại Ngụy để Hoa Tinh Vân ra mặt. Y đã chu du khắp thế giới, có quan hệ với nhiều văn nhân của các quốc gia.
Y ra mặt điều hòa thì bên trên cũng hy vọng quá huyên náo khó nhìn.
Không thể không nói, Hoa Tinh Vân đúng là có chút thủ đoạn. Y mời nhân tài của mười nước tụ tập, sau đó mở tiệc xin lỗi, hiểu cách dùng tình, huy động cái lý, nói ra những vấn đề cơ bản rồi cũng nhắc lại chuyện bọn họ trở mặt hôm qua.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất