Chương 482: Thơ Trấn Quốc! Mau Đi Đến Học Đường Thủ Nhân Mời Hứa Thanh Tiêu Lại Đây! (7)
Công tội bù nhau, hôm nay vẫn dự tiệc như thường, chuyện cũ bỏ qua không truy xét nữa. Còn về chuyện xếp hạng hôm qua triều đình cũng đang thương nghị, sau khi kết thúc thịnh hội sẽ trả lời một câu công bằng.
Lời này nói ra khiến nhân tài mười nước hơi nguôi giận.
Xem như là ngừng mâu thuẫn.
Nhưng quan trọng nhất còn là vì hôm nay Hoa Tinh Vân sẽ đi dự tiệc, nên nhân tài mười nước mới bớt giận dần.
Dù sao nếu như có thể đè được Hoa Tinh Vân trên Thái Bình thi hội thì cái gì cũng dễ nói chuyện.
Vậy nên cho đến thịnh hội hôm nay, bất kể là văn nhân Đại Ngụy hay là bách tính Đại Ngụy thì nhân tài của mười nước hay các nước phiên bang khác thì cũng tràn đầy chờ mong.
Mà trong trường học Thủ Nhân
Hộ bộ Thượng thư Cố Ngôn đã đến.
Hình bộ Thượng thư Trương Tĩnh đã đến.
Thậm chí Lại bộ Thượng thư Trần Chính Nho cũng đã đến.
Còn có hai huynh muội Mộ Nam Bình.
Thậm chí Trần Tinh Hà cũng đến khuyên nhủ Hứa Thanh Tiêu dự tiệc.
Nhưng đều bị Hứa Thanh Tiêu từ chối hết.
“Sư đệ, Thái Bình thi hội này ồn ào như vậy không được tốt lắm.”
“Nếu đệ mà không đến thì chỉ sợ khó mà kết thúc được.”
Trần Tinh Hà mở miệng, tận tình khuyên bảo.
Ba ngày này hắn ta đều đi, mỗi ngày đều tích cực làm thơ nhưng đến một bài cũng không được chọn, có lẽ là nhân tài mười nước dụng tâm chuẩn bị, mình xếp xuống thứ mười một cũng là rất bình thường.
Còn vì sao lại biết mình xếp thứ mười một thì Trần Tinh Hà có đủ tự tin này.
“Sư huynh, đừng khuyên nữa, ta không đi thật mà.”
Hứa Thanh Tiêu có chút đau đầu. Hôm nay không biết có bao nhiêu người đến khuyên mình nữa.
Nhưng vấn đề là, mình đi đến đó làm gì?
Ăn no không có chuyện gì làm sao?
Nhiều chính sự cần phải xử lý như vậy, chạy đến dự thi làm quái gì?
Đại ca à, các người cứ dự thi thoải mái đi. Nhưng ta thì không có thời gian đâu. Nếu ta không xử lý tốt chuyện này thì ta sẽ rơi đầu đó.
Hứa Thanh Tiêu rất im lặng.
Nếu như không có việc gì thì chắc hẳn là hắn sẽ đi.
Nhưng bây giờ nhiều chuyện như vậy, đúng là lãng phí thời gian.
“Haiz.”
Trần Tinh Hà có chút bất đắc dĩ, đáng tiếc là hội thơ ra đề tài. Nếu không ra đề tài thì thậm chí hắn từng nghĩ đến việc tim Hứa Thanh Tiêu viết một bài thơ rồi cầm đến dự thi.
Đáng tiếc, đáng tiếc.
Trần Tinh Hà không khuyên giải nữa cũng không quấy rầy Hứa Thanh Tiêu nữa. Nhìn lên thấy trời không còn sớm, hắn lại xuất phát một lần nữa đi dự tiệc. Hôm nay viết nhiều thêm một chút, không thể nào một bài cũng không đạt chứ?
Giờ Dậu.
Đây là ngày thứ ba của Thái Bình thi hội.
Chẳng qua không tầm thường như hai ngày trước.
Hai ngày trước tất cả mọi người đều vô cùng vui vẻ, nhưng hôm nay lại có vẻ trầm mặc và nghiêm túc.
Hôm qua nhân tài mười nước không nể mặt như vậy, ai mà còn cười được chứ?
Hành vi của nhân tài mười nước giống như cho Đại Ngụy một cái tát, như vậy mà có thể mỉm cười thì đúng là có quỷ.
Tất cả mọi người đều rất lặng lẽ.
Cho dù là ca múa biểu diễn cũng gợi lên được vui cười của mọi người.
Tất cả mọi người hy vọng thời gian nhanh trôi qua một chút, đi thẳng đến khâu làm thơ rồi lập tức công bố luôn.
Một canh giờ sau.
Lần này là Trần Chính Nho ra đề.
“Lần này lấy yến hội làm đề.”
“Mỗi người một bài thơ, không được viết nhiều.”
Trần Chính Nho mở miệng, cũng giống hôm qua nhưng ngoài ra còn đặt thêm một quy tắc nữa.
Đám người có chút tò mò, chẳng biết tại sao lại tăng thêm quy tắc này.
Còn nữa, cái đề này không hiểu sao có chút… khó.
Yến hội?
Vì sao lại ra đề này?
Đám người càng thêm tò mò.
Chỉ có điều tò mò thì tò mò nhưng rất nhanh mọi người đã lập tức viết.
Trên yến tiệc , nhóm người Trần Chính Nho nhao nhao nhìn về phía Hoa Tinh Vân.
Còn Hoa Tinh Vân thì đúng là không phụ sự mong đợi của mọi người. Y nâng bút viết từng chữ một.
Trong phút chốc tài hoa dâng trào, chữ rơi trên giấy trắng nở rộ ra một ánh sáng màu vàng.
“Tốt! Một chữ ngàn vàng, một chữ ngàn vàng!”
“Cực phẩm! Cực phẩm!”
Giờ phút này, không ít người mở miệng nói chuyện. Khi thấy Hoa Tinh Vân viết chữ nở rộ ra ánh sáng màu vàng thì trong nháy mắt đã hiểu được là có chuyện gì.
Một chữ ngàn vàng là một loại biểu tượng trong thi từ.
So ra thì kém Thiên cổ thi từ nhưng cũng là cực phẩm, cực phẩm khó có được.
Giờ phút này, rất nhiều tài tử mười nước đều nhíu mày, đối mặt với tác phẩm một chữ ngàn vàng, đương nhiên bọn họ sẽ xúc động, đồng thời cũng nổi lên cảm giác bất lực.
Phần lớn tác phẩm sau khi viết xong, nhận được đánh giá từ Đại Nho, những tác phẩm này dù thế nào vẫn là những tác phẩm xuất sắc, nhưng vẫn nằm trong giới hạn thi từ.
Mà nếu có thể dẫn đến được dị tượng, đây chính là được thiên địa đồng tình.
Một chữ ngàn vàng chính là một loại đồng tình đó.
Nâng lên thành thơ trấn quốc,
Rồi lại hướng đến thơ hay thiên cổ.
Không nói thơ hay thiên cổ thì thơ trấn quốc cũng rất khó khăn rồi.
Không chỉ là bách tính mà Thượng thư Lục Bộ, Đại Nho Văn cung Đại Ngụy và viện trưởng Tứ đại thư viện đều hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra vào thời khắc này, khắp khuôn mặt đều là tươi cười.
Nhưng lại đúng lúc này.
“Uỳnh!”
Âm thanh như sấm nổ vang.
Giờ phút này, trong đám người co một nam tử anh tuấn, cả người phủ đầy tài hoa.
Tài hoa cuồn cuộn tràn vào cả trang giấy.
Phát ra âm thanh như sấm.
Thằng thừng đánh vào thi từ trong tay Hoa Tinh Vân.
Sau một khắc, văn tự trên tờ giấy trắng hóa thành ánh sáng nhảy ra khỏi trang giấy, bay về phía bầu trời.
Mỗi một chữ đều không ngừng tăng gấp bội, lớn khoảng chừng năm trượng, treo trên không Đại Ngụy.
Lập tức, sắc mặt của Chư vị Đại Nho và nhóm người Thượng thư Lục bộ trở nên hết sức khó nhìn.
Bởi vì, đây là… thơ trấn quốc!
“Hô! Lý Ân huynh viết ra thơ trấn quốc!”
“Đây là Lý Ân huynh đến từ Thư viện Hoành Lư ở Nam quốc.”
“Lý huynh đại tài!
“Hô, lại viết ra thơ trấn quốc sao? Lý huynh cũng đúng là đại tài.”
“Ha ha ha ha, không ngờ Lý Ân huynh có thể viết ra được thơ Trấn quốc. Hôm nay tận hứng, hôm nay quá tận hứng rồi.”
“Tốt, tốt, tốt. Ta muốn xem thử xem hôm nay có ai dám nói bài thơ này không ổn nữa không.”
“Chư vị, bài thơ này không thể nào chỉ xếp thứ hai chứ?”
“Thi từ trấn quốc, Lý huynh, đây mới đúng là vạn cổ đại tài nha.”
“Nếu như bài thơ này hôm nay của Lý huynh còn xếp thứ hai thì về sau Đại Ngụy không đến đây cũng được.”
“Cái này còn xếp thứ hai? Nếu xếp thứ hai thì về sau chúng ta không cần đi học, đi cày ruộng cũng được.”
“Chưa chắc nha, phải xem các vị Đại nho có đồng ý hay không.”
Chỉ trong nháy mắt nhân tài mười nước đã sôi trào.