Người Chơi Hung Mãnh

Chương 486: Bút Đến (3)

Chương 486: Bút Đến (3)

Nghe thì đúng là có chút không tệ, nhưng sau khi Hứa Thanh Tiêu có hiểu biết về Hoa Tinh Vân, y là một đại tài, hơn nữa còn là tuyệt thế đại tài. Như vậy sao có thể chỉ làm được dạng thi từ như thế này chứ?
Như thế này có vẻ sai sai.
Nhưng ngẫm nghĩ thì y chưa thực sự dụng tâm, có để lại chuẩn bị ở sau là chuyện rất bình thường.
“Quay về nói với Thừa tướng đại nhân, Hứa mỗ bận rộn công vụ, không đi.”
“Thêm vào đó, người trong Văn cung Đại Ngụy nhiều, không đến lượt Hứa mỗ đi.”
Hứa Thanh Tiêu trả lời lại, nói không đi tức là không đi. Hơn nữa, cần phải cho Văn cung Đại Ngụy này một bài học, không phải ngày nào cũng xem thường mình sao?
Không phải ngày nào cũng thấy bản thân mình là thánh nhân chính thống sao?
Hiện tại, ngay cả nhân tài mười nước cũng không ép được, để thành ra thế này?
“Hứa đại nhân.”
Thị vệ mở miệng lần nữa, mà lúc này giọng nói của Hứa Thanh Tiêu chợt lạnh xuống.
“Cứ quay về thông báo như vậy”
Giọng nói của hắn vang lên khiến người sau sững sờ, nhưng ngẫm nghĩ lại thì cuối cùng thở dài rồi quay người rời đi.
Đưa mắt nhìn thị vệ rời đi, Hứa Thanh Tiêu cũng không quan tâm chuyện này. Thất bại thì thất bại, cũng coi như là cho đám người nơi Văn cung Đại Ngụy Văn kia một bài học, để bọn họ khỏi lúc nào cũng làm ra vẻ vô địch thiên hạ, diễn cho ai xem?
Làm như vậy cũng không phải là để báo thù, Hứa Thanh Tiêu không có ý nghĩ này.
Chuyện guồng nước là nhiệm vụ cần làm gấp bởi, một, liên quan đến thiên hạ bách tính, hai, dính đến an nguy bản thân.
Cái này giống như thể bây giờ mình đang chìm sâu trong vũng bùn, ngay lúc này không lo nghĩ cách tự cứu mình mà nghĩ đến việc xem tối nay ăn gì.
Vậy không phải là đầu óc có vấn đề sao?
Không đi. Hứa Thanh Tiêu có lý do của mình.
Đồng thời nhân tiện tặng cho đám nho sinh nơi Văn cung Đại Ngụy một bài học nhớ đời, để họ đừng tưởng mình như thể mình vô địch khắp trên trời dưới đất.
Ly Dương cung.
Thị vệ quay về từ học đường Thủ Nhân, bước nhanh đi đến bên cạnh Trần Chính Nho.
“Đại Nhân, Hứa đại nhân nói là ngài ấy bận rộn công vụ, không đến được.”
Thị vệ hạ thấp giọng nói.
Mà từ sau khi hắn đi vào, nhân tài mười nước cũng chú ý đến. Trên thực tế bọn họ có chút lo lắng về Hứa Thanh Tiêu bởi dù sao thì Hứa Thanh Tiêu vẫn có uy danh, chẳng may hắn thật sự làm ra được thiên cổ thi từ, vậy thì hôm nay có chút mất mặt.
Cho nên nhân tài mười nước không nói chuyện nữa mà cùng nhau nhìn về phía Trần Chính Nho.
Lời này nói ra, sắc mặt của Trần Chính Nho rất bình tĩnh, ông ta khẽ gật đầu rồi không nói lời nào.
Nhân tài mười nước có chút tò mò, thậm chí còn phái người ra xem một chút xem Hứa Thanh Tiêu có đến hay không.
Rất nhanh đã có kết quả. Bên ngoài không có người, Hứa Thanh Tiêu không đến.
Lập tức, có không ít tiếng vang lên.
“Hứa Thanh Tiêu không đến sao?”
“Hình như không mời Hứa Thanh Tiêu đến nhỉ?”
“Ừ, hẳn là không đến.”
Mọi người khẽ khàng bàn luận, không dám gây ra âm thanh quá lớn.
Trên yến tiệc.
Giọng nói của Tôn Tĩnh An vang lên.
“Lúc này rồi mà hắn không ra mặt?”
Tôn Tĩnh An nhíu mày. Sau khi biết Hứa Thanh Tiêu không đến, phản ứng đầu tiên của ông ta rất không vui, cảm thấy Hứa Thanh Tiêu cố ý.
“Hắn có đến hay không thì là chuyện của hắn, ai quy định hắn nhất định phải đến chứ?”
Hộ bộ Thượng thư Cố Ngôn không nhịn được mở miệng. Cái tên Tôn Tĩnh An này thật sự có chút quan uy. Hứa Thanh Tiêu người ta không đến thì là không đến thôi. Dựa vào cái gì mà nhất định phải đến?
Cố Ngôn đây đương nhiên là ra mặt cho Hứa Thanh Tiêu, trên thực tế thì ông ta cũng hy vọng Hứa Thanh Tiêu đến đây.
“A! Xem như tôi hiểu rõ rồi. Hứa Thanh Tiêu đúng là có tài hoa, nhưng hôm nay có người làm ra thơ Trấn quốc rồi nên hắn không dám tới.”
Tôn Tĩnh An cười lạnh một tiếng, không tiếp ý trong lời nói của Cố Ngôn mà là mỉa mai Hứa Thanh Tiêu.
Lời này nói ra khiến không ít người khẽ nhíu mày. Tôn Tĩnh An này đúng là có vấn đề mà, người ta không đến còn nói người ta sợ à?
Lời này nếu là do nhân tài mười nước nói ra thì bọn họ sẽ nhịn, nhưng người một nhà còn nói người mình? Không phải đầu óc có vấn đề sao?
Cứ vậy mà hận Hứa Thanh Tiêu?
“Tôn nho, đến lúc này rồi mà còn nói người nhà mình? Ngươi đúng là Đại nho mà.”
Hình bộ Thượng thư Trương Tĩnh không khỏi mở miệng, người này quá ác tâm.
Nếu như Hứa Thanh Tiêu nghe được, kể cả có thực lực thì có lẽ hắn cũng sẽ không đến.
Không phải bị điên rồi à?
“Tôn nho, nói chuyện chú ý một chút, thân là Đại nho mà gièm pha người một nhà, ngươi có rắp tâm gì?”
Vào thời khắc này, Trần Chính Nho không nhịn được mà mở miệng. Tính tình của ông ta rất tốt nhưng nghe xong những lời này của Tôn Tĩnh An thì có chút buồn nôn.
Thái độ của ba vị Thượng thư nhất trí với nhau khiến đáy lòng Tôn Tĩnh An không vui, nhưng hắn cũng biết mình quả thật nói chuyện hơi khó nghe, cho nên không trả lời.
“Được rồi, lúc này đừng cãi lộn gì nữa. Chỉ sợ là kết cục hôm nay đã định, nên ngẫm lại xem có những biện pháp khác đi, nếu không thì để Tinh Vân làm lại thơ mới? Tuy là có chút xấu hổ nhưng ít ra có vẻ vớt vát một chút.” Một trong bốn viện trưởng của Tứ đại thư viện rồi đưa ra đề nghị này.
“Không thể.”
Trần Chính Nho thẳng thừng lắc đầu. Nếu như để cho Hoa Tinh Vân làm thơ, vậy cho dù làm ra được tác phẩm tuyệt thế xuất sắc thì có thể làm thế nào?
Bản thân nhân tài mười nước đã có chút oán giận, nếu như lại phá hỏng quy tắc nữa thì Đại Ngụy đúng là không cần mặt mũi nữa.
“Quên đi, lão phu tự mình đi tìm Hứa Thanh Tiêu một chuyến.
Giờ khắc này, Trương Tĩnh cũng không chịu nổi nữa, ông ta dự định đi tìm Hứa Thanh Tiêu một chuyến.
Thế nhưng trong nháy mắt, Hộ bộ thượng thư Cố Ngôn đã kéo ông ta lại.
“Thủ Nhân có tính toán của hắn.”
Cố Ngôn nhỏ giọng nói.
Lời này nói ra khiến Trương Tĩnh im lặng. Ông ta hiểu được ý tứ của những lời này.
Vì sao Hứa Thanh Tiêu không đến?
Thật sự chẳng lẽ là trận chiến ý chí sao?
Không phải.
Hứa Thanh Tiêu vẫn hiểu rõ trái phải rõ ràng.
Khả năng duy nhất chính là bản thân Hứa Thanh Tiêu cũng không chắc.
Cho nên hắn mới từ chối.
Đúng vậy, ngẫm lại mà xem. Đúng là như thế, ai có thể cam đoan Hứa Thanh Tiêu nhất định có thể làm ra Thiên cổ thi từ?
Thơ trấn quốc của người ta xuất hiện, ngươi xuất hiện, coi như ngươi có làm được thơ trấn quốc, vậy thì ngược lại là còn phiền phức hơn. Đến lúc đó chọn Hứa Thanh Tiêu cũng không được, không chọn Hứa Thanh Tiêu cũng không được.
Đại Ngụy hôm nay.
Là thua.
Thua hoàn toàn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất