Chương 489: Bút Đến (6)
Trần Chính Nho hơi kinh ngạc còn Cố Ngôn và Trương Tĩnh thì kích động không thôi, Binh bộ Thượng thư Chu Nghiêm cũng không nhịn được cất tiếng hô tốt tốt.
Từ sau khi thơ trấn quốc xuất hiện, tâm trạng của bọn họ như rơi vào hầm băng, bây giờ Hứa Thanh Tiêu đến sao bọn hắn có thể không kích động.
Không chỉ có bọn hắn mà dân chúng cũng kích động.
Mọi người vẫn luôn chờ đợi Hứa Thanh Tiêu.
Vốn dĩ tưởng rằng Hứa Thanh Tiêu không đến, bởi dù sao thì cũng có thơ trấn quốc ở đây, Hứa Thanh Tiêu không đến thì dân chúng có thể hiểu được.
Thật không ngờ vậy mà Hứa Thanh Tiêu lại đến.
Trong lúc nhất thời, dân chúng phấn chấn lên, thậm chí có một số văn nhân cũng kích động.
“Hứa đại nhân đến rồi, xem thử đại tài mười nước có dám phách lối không.”
“Hứa đại nhân dám đến chính là có sức mạnh. Ngược lại ta muốn xem thử xem, đại tài mười hai nước còn dám ngạo mạn không.”
“Tốt! Tốt! Tốt, xưa nay Hứa đại nhân sẽ không để cho chúng bách tính thất vọng, mọi người đợi chút nữa chuẩn bị reo hò cho Hứa đại nhân.”
Dân chúng đã hưng phấn.
Mà sau đó giọng nói của Trần Chính Nho cũng vang lên.
“Mời Thủ Nhân vào.”
Trần Chính Nho mở miệng. Ông ta dùng chữ mời cũng đủ để chứng minh nội tâm của hắn đang vui sướng và kích động.
Tất cả mọi người đều hưng phấn, duy chỉ có nhân tài mười nước là không hưng phấn nổi.
Nhưng một giọng nói khác cũng vang lên theo.
“Tới thì tới thôi, chẳng lẽ có thể nghịch thiên cải mệnh?”
“Thơ trấn quốc còn ở trước mặt, ta cũng không tin Hứa Thanh Tiêu này có bản lĩnh như vậy.”
“Cho dù là lại làm một bài thơ trấn quốc thì Hứa Thanh Tiêu cũng không sánh bằng. Một cái ra trước, một cái ra sau. Sợ là Đại Ngụy thiên vị thêm một lần nữa.”
Giọng nói của đại tài mười nước vang lên. Nhất là câu nói cuối cùng càng giống như đang mỉa mai Đại Ngụy.
Chỉ là ngay khắc này.
Một bóng dáng bước vào trong đại điện.
Là Hứa Thanh Tiêu.
Hắn đi vào bên trong đại điện.
Vẻ mặt như có chút không vui.
Giống như thể tâm trạng đang không tốt lắm.
Lúc này, đại điện lộ ra vẻ vô cùng yên tĩnh, dân chúng cũng yên tĩnh lại.
Nhóm đại tài mười nước không hiểu sao cũng yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
Phong hoa tuyệt đại.
Chỉ là hình như… tâm trạng có chút không vui lắm.
Trong lúc nhất thời, đám người có chút tò mò.
Không hiểu vì sao Hứa Thanh Tiêu lại không vui.
Bước vào đại điện.
Hứa Thanh Tiêu lập tức đưa mắt nhìn về phía đại tài mười nước.
Ánh mắt của hắn ẩn chứa khí thế, khiến cho đại tài mười nước có chút sợ hãi.
Chỉ là rất nhanh sau đó, Hứa Thanh Tiêu thu hồi ánh mắt.
Hắn nhìn về phía Trần Chính Nho, tốc độ nói chuyện rất nhanh.
“Trần đại nhân, thuộc hạ còn chuyện quan trọng phải xử lý, công vụ quá bận rộn nên mong đại nhân thông cảm.”
“Đại nhân nói thẳng cho ta nghe, đề tài hôm nay là gì? Hạ quan làm xong còn phải nhanh chóng quay về.”
“Không có thời gian chậm trễ.”
Tốc độ nói chuyện của Hứa Thanh Tiêu rất nhanh, có vẻ hơi gấp.
Mà giọng nói và hành vi này, trong nháy mắt khiến mọi người có chút choáng váng.
Cảm giác giống như là có chút không tình nguyện.
Đại ca à, ngươi đến đây là để làm thơ đó.
Còn nữa, trước mắt ngươi còn có một bài thơ trấn quốc chèn ép nữa.
Dựa vào đâu mà ngươi lại bày ra tư thái qua loa này?
Dựa vào đâu?
Không chỉ là dân chúng kinh ngạc, nhân tài mười nước cũng có chút cảm giác bị sỉ nhục.
Không nói ngươi nhất định phải thật nghiêm túc, nhưng tối thiểu nhất thì ngươi đừng như thế này, giống như thể ai đang thiếu nợ ngươi vậy?
Ngươi sẽ không thật sự cảm thấy mình có thể viết ra thiên cổ danh thi chứ?
“Yến hội!”
Trần Chính Nho không hề do dự, nói thẳng đề tài.
Chẳng biết tại sao Hứa Thanh Tiêu càng như thế này, ông ta càng cảm thấy Hứa Thanh Tiêu đã tính trước.
“Yến hội?”
Hứa Thanh Tiêu cau mày.
Đầu óc của hắn nhanh chóng chuyển động, tìm kiếm thi từ có liên quan đến yến hội.
Hắn đứng trong đại điện.
Tất cả ánh mắt đều chiếu đến đấy.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua.
Tất cả mọi người nhìn Hứa Thanh Tiêu, không có ai đi quấy rầy hắn cả.
Trôi qua trọn vẹn nửa khắc đồng hồ.
Cuối cùng cũng có âm thanh vang lên.
“Suy nghĩ lâu như vậy? Xem ra Hứa Vạn Cổ còn chưa chuẩn bị kỹ càng đâu.”
Trong nhóm đại tài mười nước truyền đến một chút tiếng vang.
Có vẻ hơi mỉa mai.
Nhưng ngay khi giọng nói này truyền đến trong tích tắc.
Giọng nói của Hứa Thanh Tiêu lại vang lên.
“Bút đến!”
Âm thanh vang lên.
Đinh tai nhức óc.
Vang vọng bên trong đại điện.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều hoàn toàn yên tĩnh.
Nhân tài mười nước cũng không dám phát ra một câu nào.
Hạo Nhiên chính khí màu tím ngưng tụ thành hình chiếc bút trong tay Hứa Thanh Tiêu.
Hứa Thanh Tiêu!
Phải làm thơ!
Mà trên tay Hứa Thanh Tiêu đang cầm bút Xuân Thu.
Lúc này, giọng nói của Trần Chính Nho vang lên.
“Nhanh chuẩn bị giấy cho Thủ Nhân.”
Trần Chính Nho mở miệng, kêu người chuẩn bị giấy cho Hứa Thanh Tiêu.
Chỉ là giọng nói của Hứa Thanh Tiêu vang lên.
“Không cần.”
“Thiên cổ thi từ không cần giấy.”
Giọng nói nhàn nhạt vang lên, dẫn đến một trận kinh ngạc của đám người trong đại điện. Tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, thật sự mơ hồ.
Nhất là đại tài mười nước, bọn họ càng choáng váng hơn.
Hứa Thanh Tiêu này sao lại ngạo mạn như vậy chứ.
Thơ còn chưa làm mà đã dám nói là thiên cổ?
Khá lắm, ngược lại là ta muốn xem xem hôm nay ngươi có thể làm ra thiên cổ thi từ hay không.
Trong lòng đại tài mười nước đều kìm nén một cơn tức, nhất là Đường Quốc Lý Ân. Lúc đầu trong thịnh yến hôm nay, mình hắn ta thu mọi danh tiếng, thật không ngờ rằng Hứa Thanh Tiêu đến một cái là giành giật hết tất cả danh tiếng.
Hơn nữa còn to mồm không ngừng, thơ mình làm ra đã là trấn quốc, Hứa Thanh Tiêu chưa làm gì đã nói là muốn viết Thiên cổ thi từ.
Được! Hôm nay, ngược lại là ta muốn xem ngươi có thể viết ra thiên cổ thi từ hay không.
Đại tài mười nước nhìn Hứa Thanh Tiêu.
Bách tính Đại Ngụy nhìn Hứa Thanh Tiêu.
Đại Ngụy Văn nhân nhìn Hứa Thanh Tiêu.
Trên bữa tiệc, Trần Chính Nho, Trương Tĩnh, Cố Ngôn, Chu Nghiêm, bao gồm cả những Đại nho trong Đại Ngụy Văn nhân và viện trưởng tứ đại thư viện.
Tất cả mọi người, đều nhìn Hứa Thanh Tiêu!
Tất cả mọi người cùng chờ một kỳ tích!
Mà đúng lúc này.
Hứa Thanh Tiêu đặt bút xuống, nương theo đó là giọng nói của hắn vang lên.
Quân bất kiến:
Hoàng Hà chi thuỷ thiên thượng lai,
Bôn lưu đáo hải bất phục hồi!
(Dịch nôm: Há chẳng thấy trên trời sa xuống
Nước Hoàng Hà cuồn cuộn tung xuôi
Một đi đi mãi ra khơi
Có bao giờ lại phản hồi nữa đâu)