Chương 490: Thiên Cổ! Thiên Cổ! Thiên Cổ Lại Hiện Rồi! (1)
Đây là câu đầu tiên. Đại Ngụy cũng có Hoàng Hà, bởi vì tên gọi đơn giản nên Hứa Thanh Tiêu không sửa lại mà trực tiếp dùng nguyên văn.
Giọng nói của hắn vang lên, đồng thời nhanh chóng đặt bút.
Chữ thứ nhất vừa xuất hiện đã có kim quang óng ánh, mà đợi câu thơ này viết xong, toàn bộ đại điện đều được tắm trong ánh sáng màu vàng.
Quân bất kiến, Cao đường minh kính bi bạch phát, Triêu như thanh ty, mộ thành tuyết. (Há chẳng thấy, trên lầu gương tỏ, mái tóc càng soi rõ mầu sương, Sáng như tơ chửa nhuộm vàng, Chiều đà như tuyết nghĩ thương thân già)
Câu đầu tiên của Hứa Thanh Tiêu là tràn đầy khẳng khái. Nhưng đến tiếng thứ hai không hiểu sao có chút trầm thấp.
Giờ phút này, tinh thần tất cả mọi người đều trầm xuống, bọn họ đã sa vào bên trong thi từ này.
Cũng đúng vào lúc này, rượu trong ao đều đã hóa thành sông dài, phun trào về phía Hứa Thanh Tiêu, lao nhanh như Hoàng Hà cuồn cuộn chấn động.
Nhân sinh đắc ý tu tận hoan,
Mạc sử kim tôn không đối nguyệt!
Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng,
Thiên kim tán tận hoàn phục lai.
(Kiếp đời ta cứ thoả vui chơi
Chớ để bát vàng trơ bóng nguyệt
Trời sinh ta tài tất sẽ dùng
Nghìn vàng tiêu sạch rồi lại tới)
Hứa Thanh Tiêu mở miệng lần nữa, mà lần này giọng nói của hắn so với lúc trước càng vang hơn.
Nhưng mà, ngay một khắc sau, có một luồng Hạo Nhiên Chính Khí không gì sánh kịp ngưng tụ bên ngoài cửa cung, giống như Hoàng Hà chảy xiết, tràn vào toàn bộ cung điện.
Bốp! Bốp! Bốp!
Toàn bộ bên trong đại điện, trong nháy mắt Lục bộ Thượng thư đứng dậy, tất cả Đại Nho bao gồm cả viện trưởng Tứ đại thư viện cũng đứng dậy.
Người đọc sách Đại Ngụy chỉ trong nháy mắt thôi, trong mắt mỗi người đều tràn đầy sợ hãi thán phục không gì sánh bằng.
Kiếp đời ta cứ thoả vui chơi
Chớ để bát vàng trơ bóng nguyệt
Trời sinh ta tài tất sẽ dùng
Nghìn vàng tiêu sạch rồi lại tới
Hay! Hay! Hay!
Hay lắm.
Trần Chính Nho phản ứng nhanh nhất. Hai câu này quả thật là nắm giữ linh hồn của bài thơ. Hay một câu Trời sinh ta tài tất sẽ dùng, nghìn vàng tiêu sạch rồi lại tới.
Quả nhiên Hứa Thanh Tiêu là tài năng kinh thiên động địa!
Kinh luân đầy bụng, kinh luân đầy bụng!
Tài năng của Hứa Thanh Tiêu, thông kim bác cổ!
Hứa Thanh Tiêu, thật sự là khí nuốt sông núi!
Giờ phút này, thân là Thừa tướng Đại Ngụy, thân là Lại bộ Thượng thư, thân là Văn cung Đại nho Trần Chính Nho cuối cùng cũng không giữ được sự bình tĩnh.
Toàn thân ông ta run rẩy, chỉ vì bài thơ này của Hứa Thanh Tiêu viết quá tốt rồi.
Quả thật là vang dội!
Không chỉ là ông ta mà nhóm người đọc sách Đại Ngụy vào giờ phút này cũng không nhịn được mà run rẩy cả người.
Trời sinh ta tài tất sẽ dùng, nghìn vàng tiêu sạch rồi lại tới.
Đây là tự tin cỡ nào, kiêu ngạo cỡ nào.
Hứa Thanh Tiêu ơi Hứa Thanh Tiêu, rốt cuộc ngươi là loại yêu nghiệt nào.
Trong Ly Dương cung, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
Hào quang của hắn thật sự là chói mắt, không ai có thể che lấp được.
Hoa Tinh Vân nhìn qua Hứa Thanh Tiêu, im lặng không nói gì.
Thủy Vân Yên nhìn Hứa Thanh Tiêu, trong mắt tràn đầy sự tò mò.
Mộ Nam Bình nhìn Hứa Thanh Tiêu, kích động đến mức ngón tay trắng bệch.
Mộ Nam Ninh nhìn Hứa Thanh Tiêu, không hiểu sao trong lòng có ý gì đó khác.
Bên ngoài Ly Dương cung.
Mỗi chữ Hứa Thanh Tiêu nói ra đều chiếu rọi trên bầu trời, mỗi một chữ đều lớn hơn thơ trấn quốc, mỗi một chữ đều óng ánh như mặt trời.
Một ngày này, kinh đô Đại Ngụy không phân chia ngày đêm, bởi vì ánh sáng của Hứa Thanh Tiêu quá chói mắt, đêm tối không thể nào che đậy được ánh sáng thuộc về hắn.
“Hứa Vạn Cổ, thiên hạ đại tài!”
“Đây là thiên cổ danh thi! Hứa Vạn Cổ thật sự đã làm ra thiên cổ danh thi.”
“Ta đã nói rồi, ta đã nói rồi, ta đã nói rồi. Hứa đại nhân, xưa nay sẽ không để chúng ta thất vọng.”
“Hứa Vạn Cổ, đại tài nha!”
Dân chúng nhao nhao mở miệng. Bọn họ kích động đến mức cơ thể cũng run rẩy. Tất cả những ủy khuất, vào giờ phút này toàn bộ đều biến thành mây khói.
Trong lòng chỉ có vui sướng thoải mái. Sướng không gì sánh kịp.
Dân chúng quá hả giận, đồng thời cũng tràn đầy kính nể với Hứa Thanh Tiêu.
Mà lúc này.
Trong Ly Dương Cung, Hứa Thanh Tiêu thoáng dừng bút.
Trong chốc lát, hắn khoát tay một cái, chén rượu hoàng thất màu vàng rơi vào trong tay hắn, dòng rượu quẩn xung quanh chui vào trong chén rượu của hắn.
Lập tức, tất cả chén rượu hoàng thất đều nhao nhao bay lên, được Hạo Nhiên chính khí điều khiển xuất hiện trong tay mỗi người.
Ao rượu như Hoàng Hà chảy xiết, chuyển động trong đại điện như một con rồng. Tất cả chén rượu trong tay mọi người đều đổ đầy rượu.
Hứa Thanh Tiêu dùng tay trái nâng chén rượu, sau đó nâng lên. Chẳng biết tại sao, có lẽ là bị bài thơ lây nhiễm nên phiền não của Hứa Thanh Tiêu trong nháy mắt đã không có.
Hắn uống một ngụm.
Rượu ngon trôi vào cổ họng, khiến người ta say mê.
Đến đây!
Cùng nhau uống rượu nào!
Hứa Thanh Tiêu lại nâng chén rượu lên, dòng rượu kia lại rót đầy vào chén một lần nữa. Ngay sau đó, giọng nói của Hứa Thanh Tiêu lại vang lên một lần nữa.
Vang lên trong kinh đô Đại Ngụy.
Phanh dương tể ngưu thả vi lạc,
Hội tu nhất ẩm tam bách bôi.
(Mổ dê giết trâu này sướng khoái
Cạn ba trăm chén uống tràn khơi)
Giọng nói vang lên, không hiểu sao tâm trạng của tất cả mọi người đều bị lây nhiễm. Tất cả mọi người đều cười, đám người nâng ly rượu lên hướng về phía Hứa Thanh Tiêu, sau đó uống một ngụm.
Tiếng cười tiếng hoan hô lại xuất hiện lần nữa, hơi thở âm u đầy tử khí kia đã tán đi theo gió.
Hứa Thanh Tiêu đã mang đến sự vui mừng.
Trần Chính Nho rất ít uống rượu, nhưng bây giờ ông ta cũng uống vào một ngụm. Ngụm rượu này vô cùng mỹ vị, uống chén rượu này vô cùng sung sướng.
Chỉ là sau khi Trần Chính Nho uống rượu ngon xong.
Hứa Thanh Tiêu mở miệng lần nữa.
“Trần phu tử,Trương thượng thư, Thương tiến tửu, Bôi mạc đình!”
(Trần phu tử,Trương thượng thư, Ta mời rượu, Chớ vội ngừng)
Âm thanh này vang lên, Hứa Thanh Tiêu mở miệng nói với hai người. Cùng lúc đó, Hứa Thanh Tiêu muốn thêm một chén rượu ngon, trên mặt vẫn mang theo ý cười.
Trên đài.
Trần Chính Nho và Trương Tĩnh sững sờ đứng nguyên tại chỗ.
Bọn họ không ngờ rằng, vậy mà Hứa Thanh Tiêu lại ghi tên hai người bọn họ và trong thiên cổ danh thi.
Chuyện này!
Chuyện này!
Chuyện này!
Hai người ngơ ngẩn. Bọn họ vui sướng vì Hứa Thanh Tiêu làm ra thiên cổ thi từ, bọn họ vui sướng vì Hứa Thanh Tiêu chèn ép được khí thế của đại tài mười nước.
Nhưng bọn họ thật sự không ngờ rằng, vậy mà Hứa Thanh Tiêu lại nhắc đến bọn họ.
Hơn nữa, vậy mà đưa tên của bọn hắn, ghi vào trong thiên cổ thi từ.
Đây là cái gì?
Đây là vinh quang rất lớn.
Là lưu truyền thiên cổ gián tiếp.
Bọn hắn làm quan làm Nho, còn vì cái gì nữa? Đơn giản chính là muốn lưu danh thiên cổ.
Nhưng một câu của Hứa Thanh Tiêu đã để cho tên hai người lưu truyền được thiên cổ.
Đến lúc đó, ngàn năm về sau, lúc thế nhân đàm luận về Thương Tiến Tửu sẽ biết đến điển cố này, cũng sẽ biết hai người bọn họ là ai.