Chương 492: Thiên Cổ! Thiên Cổ! Thiên Cổ Lại Hiện Rồi! (3)
Hai tay của hắn mở ra đi về phía bên ngoài cung, giống như thể đi trên cầu độc mộc, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười.
Nhưng rất nhanh hắn lại muốn uống rượu.
Hắn giơ chén lên, miệng vừa hạ xuống.
Không có.
Không có rượu ngon?
Giờ phút này, ánh mắt Hứa Thanh Tiêu mê mang. Hiện hắn đã đứng ở ngoài cung điện, tất cả mọi người đều đi theo ra ngoài.
Trên bầu trời, Thương Tiến Tửu màu vàng vẫn chiếu rọi toàn kinh đô Đại Ngụy, thế nhưng ánh sáng đang dần ảm đạm bởi vì chưa xuất hiện câu cuối cùng, tài hoa này sắp không chịu nổi.
Hứa Thanh Tiêu không để ý đến chuyện này.
Chỉ chậm rãi nâng chén.
Nhìn về phía Kinh đô Đại Ngụy.
“Ngũ hoa mã,
Thiên kim cừu,
Hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu,
Dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu.”
(Thớt ngựa quý
Áo lông cừu
Gọi trẻ đưa ra đổi lấy rượu
Cùng bạn chuốc tan vạn thuở sầu)
Giờ phút này, Hứa Thanh Tiêu nâng chén nói ra câu cuối cùng.
Theo âm thanh này vang lên.
Từng chữ cái to màu vàng xuất hiện trên vòm trời, lúc này, cả bài Thương Tiến Tửu phát ra ánh sáng không gì sánh kịp.
Vào lúc này thơ trấn quốc đã u ám không sáng nữa, thậm chí còn trực tiếp biến mất. Bởi vì ở trước mặt Thiên cổ danh thi, vốn dĩ thơ trấn quốc đã không đủ tư cách.
Lao nhanh như Hoàng Hà chảy đến từ phía Đông.
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Giờ phút này, tiếng sấm kêu vang nhưng lại không thấy mây, trên bầu trời chỉ có Hạo nhiên chính khí cuồn cuộn như sông.
Rào rào!
Rào rào!
Lập tức, tiếng mưa rơi đổ dồn, Hứa Thanh Tiêu lập tức ném chén rượu đi, thả người đứng dưới mưa.
Đây không phải là nước mưa.
Đây là rượu.
Trong Ly Dương cung, tất cả mọi người đều nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, bọn họ hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Không chỉ có bọn họ mà toàn bộ kinh đô Đại Ngụy làm gì có ai không khiếp sợ?
Thớt ngựa quý, Áo lông cừu, Gọi trẻ đưa ra đổi lấy rượu, Cùng bạn chuốc tan vạn thuở sầu.
Câu này không nói ra được thoải mái cũng không nói ra được phóng khoáng.
Một câu cuối cùng này, giống như là vẽ rồng thêm mắt.
Cùng ngươi tiêu hết vạn cổ sầu.
Cái này!
Đây là khí phách cỡ nào chứ!
Cùng nhau giải hết nỗi sầu vạn cổ.
Nếu như nói thi từ trước đó chỉ lộ ra vẻ tự tin tràn đầy, nhưng một câu cuối cùng khiến cho kẻ khác hoàn toàn im lặng.
Vào giờ phút này tất cả mọi người đều hiểu một việc.
Hứa Thanh Tiêu!
Chính là đại tài vạn cổ.
Trong hoàng cung Đại Ngụy.
Nữ đế lẳng lặng đứng dưới mái hiên.
Sau khi nghe thấy âm thanh này thì ánh mắt nàng cũng lộ rõ vẻ tán thưởng.
Trong Đào Hoa Am.
Tất cả cô nương đều đứng bên cạnh lan can, những đôi mắt đẹp đều nhìn về phía Ly Dương cung, trong ánh mắt của các nàng đầu sự yêu mến và kích động.
Bạch Y cô nương cũng đang đứng tựa vào lan can, có vẻ hơi yếu đuối. Nàng ta nhìn về phía Ly Dương cung, trong mắt đầy ý cười nhạt, đồng thời cũng có chút tình cảm phức tạp.
Về phần ở trong kinh đô Đại Ngụy, dân chúng nhận được rượu thì bọn họ vui mừng không thôi, mỗi người đều lộ vẻ tươi cười.
Nỗi sầu vạn cổ có lẽ không thể nào loại bỏ.
Thế nhưng nỗi sầu hôm nay.
Quả thật là có thể loại bỏ được.
“Đến nào!”
“Đừng ngừng chén nha.”
Giọng nói của Hứa Thanh Tiêu lại vang lên lần nữa. Chỉ có điều là đến lúc này cơ thể của hắn cũng gần như là nằm trên mặt đất.
Hắn say.
Hắn uống đến say mèm.
Đừng nói là ba trăm chén, kể cả năm trăm chén cũng đến.
Đây là rượu ngon của hoàng thất, mới vào miệng thì còn ổn nhưng uống quá nhiều lại là không tốt. Hứa Thanh Tiêu uống nhiều như vậy đã được xem như là có tửu lượng vô cùng tốt.
Có thể kiên trì được đến bây giờ thì hắn có thể được xem như là tửu lượng cao.
Nhìn qua Hứa Thanh Tiêu đang nằm dưới đất, trừ nhân tài của mười nước thì tất cả mọi người đều không nhịn được mà cười, có người còn không hề thấy mất tự nhiên, thẳng thừng bước ra khỏi cũng điện uống đủ rượu ngon, tận tình hưởng thụ.
Trong cung điện, không chỉ ca múa và tiếng nhạc, đám người ít nhiều gì cũng có chút say.
Say rượu.
Hứa Thanh Tiêu lại càng khiến người say hơn.
Một màn này sẽ không có ai quên, sẽ không có ai dám quên.
Thiên cổ danh thi còn chiếu trên nền trời.
Cũng chính vào lúc này, có một luồng khí thế hùng hậu hơn xuất hiện. Đây là dân ý!
Dân ý như biển chui vào trong cơ thể của Hứa Thanh Tiêu.
Dân chúng hoàn toàn buông bỏ hết, bọn họ thỏa thích hưởng lạc, không còn sự kìm kẹp như lúc trước. Hào quang Đại Ngụy lại khôi phục một lần nữa.
Một bài Tương Tiến Tửu này của Hứa Thanh Tiêu không chỉ chèn ép được khí thế của bọn họ.
Mà quan trong hơn chính là lấy lại được sự kiêu ngạo của Đại Ngụy, sự tự tin của bách tính Đại Ngụy.
Thánh nhân chính thống, đúng là thánh nhân chính thống.
Vương triều Đại Ngụy vẫn là phụ mẫu của ngươi.
Vì vậy, dân ý ngưng tụ rồi tràn vào trong cơ thể Hứa Thanh Tiêu, hơn nữa chuyện này không ngừng trào ra, dân ý ngưng tụ càng ngày càng nhiều.
Đợi đến nửa canh giờ sau.
Mưa rượu đã ngừng.
Nhưng thịnh yến vẫn còn dang dở, Trần Chính Nho đi ra ngoài cung điện. Ông ta cũng có hơi say nhưng vẫn xem ra vẫn còn tỉnh táo. Sau khi nâng Hứa Thanh Tiêu vào trong yến hội thì bảo thị vệ chuẩn bị khăn nóng cẩn thận để ông ta lau rượu trên mặt cho Hứa Thanh Tiêu.
Đường đường là Thừa tướng Đại Ngụy lại tự mình lau rượu cho Hứa Thanh Tiêu, đây là điều vinh dự cỡ nào chứ.
Mọi người chứng kiến hết tất cả, không ít quan viên đã hoàn toàn hiểu ra, Hứa Thanh Tiêu hôm nay chẳng những thắng được lòng của dân chúng mà còn có được sự ủng hộ của Trần Chính Nho.
Chỉ dựa vào một từ của Thương Tiến Tửu, Trần Chính Nho và Trương Tĩnh đã nợ Hứa Thanh Tiêu một ân tình rất lớn.
Nhưng trong thịnh yến, kể đến người có vẻ mặt khó nhìn nhất phải là đại tài mười nước.
Vất vả lắm bọn họ mới viết ra được bài thơ Trấn quốc, thật không ngờ rằng Hứa Thanh Tiêu thật sự làm ra được thiên cổ danh thi.
Chuyện này cũng… quá mất mặt.
Một cú này, gần như là đánh mạnh thẳng vào mặt bọn họ.
Đau đến mức bọn họ không biết nói gì.
Nhất là đệ nhất tài tử của Đường Quốc Lý Ân, hắn ta gần như có thể tưởng tượng ra được qua hôm nay danh tiếng của mình sẽ lớn bao nhiêu.
Nhưng từ khi Hứa Thanh Tiêu làm ra bài thơ này xong.
Thi từ của hắn ta quả thật là không đáng một đồng.
Thơ trấn quốc à?
Thơ trấn quốc đương nhiên tốt, nhưng ở trước mặt thiên cổ danh thi thì không bằng một cái móng chân.
Qua hôm nay, ai còn nhớ đến thơ trấn quốc của hắn ta?
Ai còn nhớ Lý Ân hắn ta?
À, không đúng, người đời sẽ nhớ kỹ tên của hắn ta, cái tên bị Hứa Thanh Tiêu giẫm dưới chân.
Nghĩ đến đây, cả người Lý Ân run lên, sau đó mắt mũi tối sầm lại, rơi vào hôn mê bất tỉnh. Hắn ta không thể tiếp nhận được sự thật này nên đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.