Chương 493: Thiên Cổ! Thiên Cổ! Thiên Cổ Lại Hiện Rồi! (4)
“Lý huynh!”
“Lý huynh, ngươi sao vậy?”
“Người đâu mau đến đây, Lý huynh ngất rồi.”
Nhóm đại tài mười nước kinh hoàng. Bọn họ nâng Lý Ân lên nhưng lại không biết nên làm gì bây giờ.
“Đi!”
“Đi thôi, đưa Lý huynh đi chữa trị.”
“Đi đi đi!”
Một khắc sau, nhóm đại tài mười nước không suy nghĩ nhiều nữa mà trực tiếp đưa Lý Ân rời đi.
Bọn họ không muốn ở lại chỗ này.
Bởi vì mỗi phút mỗi giây ở thêm chính là dày vò.
Ở lại sẽ chỉ bị chế giễu.
“Các vị, còn chưa có xếp hạng mà, sao các ngươi đã muốn đi rồi vậy?”
“Hôm nay nhân tài mười nước các ngươi vẫn có tám người đứng trong bảng, không nghe cho xong à?”
Cũng chính vào lúc này, âm thanh của Trương Tĩnh vang lên. Ông ta mở miệng hỏi thăm đại tài mười nước không ở lại chờ xếp hạng sao?
Nhưng sau khi nghe xong lời này thì mỗi người trong nhóm đại tài mười nước đều đỏ bừng mặt mũi.
Mười hạng chiếm tám.
Nghe thì rất tốt, nhưng ở trước mặt thiên cổ danh thi thì làm được gì?
Trương Tĩnh đây là cố ý chọc tức bọn họ.
Sao bọn họ có thể không biết cho được?
Không ai trả lời, cũng không ai lên tiếng mà chỉ chăm chăm đưa Lý Ân đã ngất rời khỏi đây.
Có điều, cơn tức này bọn họ cũng sẽ không bỏ qua.
Nhân tài mười nước mang theo vẻ mặt u ám rời đi, mà tiếng cười trên yến hội càng thêm vang dội.
Thịnh yến còn chưa kết thúc, ít nhất còn hai canh giờ nữa.
Hứa Thanh Tiêu được nâng lên trên ghế, mặt mũi hắn say đến đỏ bừng, thật sự là uống hơi nhiều.
Có người đưa canh giải rượu đến, Trần Chính Nho uống một bát rồi để thị nữ cho Hứa Thanh Tiêu uống một bát nữa.
Không nhầm thì chỉ trên dưới một khắc đồng hồ nữa Hứa Thanh Tiêu mới có thể tỉnh lại.
Mà lúc này, khi Trần Chính Nho trở lại bữa tiệc thì khắp khuôn mặt đều là ý cười, cả Trương Tĩnh cũng như vậy.
“Vui vẻ như vậy cơ à? Không phải chỉ nhắc đến tên các ngươi thôi sao, có cần như vậy không?”
Nhìn vẻ tươi cười của hai người, Cố Ngôn có hơi ghen tỵ.
“Đúng vậy, Thủ Nhân người ta chẳng qua chỉ nhắc đến tên của hai ngươi thôi, cần phải cười vui vẻ đến thế sao?”
Chu Nghiêm cũng không nhịn được mà mở miệng.
Sở dĩ bọn họ có dáng vẻ như vậy, thật ra chính là vì một từ, ghen tỵ.
Có ai không ghen tỵ chứ?
Thiên cổ danh thi nhắc đến tên của hai người bọn họ, như vậy không phải tính là gián tiếp được lưu thiên cổ sao?
“Hiền điệt Thủ Nhân của ta làm ra thiên cổ danh thi, sao ta lại không vui chứ?”
“Sao vậy? Ghen tỵ à? Ôi chao, hiền điệt Thủ Nhân này đúng là tốt, không uổng công lão phu bồi dưỡng tài năng lâu như vậy.”
Trương Tĩnh đúng là đắc ý. Chuyện này còn không đắc ý à? Hứa Thanh Tiêu làm thơ nhắc đến mình, chuyện này không phải là ân tình sao? Điều này nói rõ trong lòng Hứa Thanh Tiêu có vị trí của ông ta.
Chuyện này sao có thể không khiến Trương Tĩnh vui vẻ?
“Bồi dưỡng tài năng? Ngươi bồi dưỡng tài năng gì cho hắn? Thủ Nhân ở Hình bộ của các ngươi ngồi ghế lạnh nửa tháng vậy mà ngươi cũng nói được lời này? Không biết xấu hổ.”
Cố Ngôn mở miệng, hừ lạnh nói.
“Đúng vậy, ngươi còn không biết xấu hổ mà nói bồi dưỡng tài năng? Chết cười.”
Chu Nghiêm cũng nói với theo một câu
“Có sao nói thế, đúng là như vậy.”
Lý Ngạn Long khẽ gật đầu, đồng ý với cách nói của hai người.
“Các ngươi nói láo, chuyện kia là người dưới làm, không liên quan gì đến lão phu hết. Hơn nữa, chuyện này cũng đã giải thích rõ rồi.”
Nghe xong những lời này, Trương Tĩnh không khỏi mở miệng giải thích cho mình.
Nhưng lời giải thích yếu ớt này không ai tin được.
“Ha hả!”
Cố Ngôn cười lạnh.
Chu Nghiêm cũng cười lạnh theo một tiếng. Lý Ngạn Long cũng muốn cười lạnh như nhìn thấy ánh mắt của Trương Tĩnh xong, nghĩ lại mình vẫn không nên đắc tội người ta.
Nhưng trong lòng vẫn cười “ha ha” một câu, có điều câu này không phải dành cho Trương Tĩnh mà là cho tất cả mọi người.
Dù sao thì qua vài ngày nữa, ông ta cũng sẽ được lưu danh thiên cổ.
Có điều ghen ghét giữa nhóm Thượng thư vẫn còn tốt, yến hội vẫn hưng phấn vui sướng.
Nhưng mà, trong một trạch viện ở Kinh đô Đại Nguỵ.
Đại tài mười nước tụ tập lại một chỗ.
Vẻ mặt của ai nấy đều u ám.
So với yến hội vui mừng thì nơi này của bọn họ lộ ra vẻ nghiêm túc và phẫn nộ.
Trên mặt mỗi người đều rất không vui.
Vất vả lắm Lý Ân mới viết được thơ trấn quốc, lại không ngờ rằng sẽ bị Hứa Thanh Tiêu trấn áp như vậy.
Chuyện này sao có thể khiến bọn họ không khó chịu chứ?
“Chuyện này! Có điểm kỳ lạ!”
Ngay khi mọi người vẫn còn đang im lặng thì có người mở miệng, siết chặt nắm đấm rồi thốt ra những lời như vậy.
“Có gì kỳ lạ?”
Có người mở miệng, trên mặt đầy vẻ khó hiểu.
“Nhất định là Đại Ngụy lộ đề!”
“Không thể nào trùng hợp như vậy được!”
“Ta thừa nhận là Hứa Thanh Tiêu có tài, thế nhưng vì sao hắn chắc chắn vừa nhìn là có thể làm ra được thiên cổ danh thi như vậy chứ?”
“Hơn nữa còn xuất hiện đúng lúc như vậy?”
“Tại hạ nghi ngờ Đại Ngụy lộ đề, vì muốn chèn ép chúng ta nên đã mời Thiên Địa đại nho làm thơ giao cho Hứa Thanh Tiêu. Từ đó đè ép chúng ta trên thịnh yến, chính vì muốn nắm chắc vị trí đứng nhất của Đại Ngụy.”
Người nói chuyện là đại tài Tấn quốc. Hắn ta thừa nhận tài hoa của Hứa Thanh Tiêu, nhưng hắn ta không tin Hứa Thanh Tiêu nói làm ra thiên cổ danh thi là có thể làm ra lập tức như vậy.
Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?
Ý nghĩ này vừa nói ra, cả đám người nhao nhao nhíu mày.
Bởi vì có khả năng này.
Không loại trừ.
“Nhưng nói ra ngoài những lời này thì có lợi ích gì? Thiên cổ danh thi đã đủ để chứng minh hết tất cả, còn những điều ngươi vừa nói này cũng không có khả năng chắc chắn.”
“Nếu như có Thiên đại đại nho là làm ra Thiên cổ danh thi, vậy thì chỉ cần hắn ta viết là xong rồi, hoặc là nói ra thì sẽ nhận được cảm ứng của trời đất, sao có thể cho Hứa Thanh Tiêu?”
Có người nhíu mày phủ nhận, mặc dù hắn ta cũng hy vọng là như vậy, nhưng xét theo mạch thì lại không nói được.
“Nếu là cho một nửa thì sao.”
Đột nhiên có người mở miệng đưa ra khả năng này.
chuyện này, đám người không nhịn được mà bật dậy.
“Đúng vậy, cả bài sẽ có cảm ứng với trời đất, thế nhưng một nửa thì khó nói.”
“Ta nghe nói Hứa Thanh Tiêu rất được Nữ đế Đại Nguỵ xem trọng, hơn nữa sau lưng Nữ đế Đại Ngụy có một vị cao nhân tên là Lý Quảng Hiếu, được tôn vinh là Hắc Y Tể Tướng.
“Ba năm trước ông ta đột nhiên biến mất, mà ba năm sau Hứa Thanh Tiêu lại bất ngờ xuất hiện, hơi một tí là thành Thiên cổ danh ngôn, Thiên cổ danh từ, đồng thời còn tức giận chém quận vương, đại náo Hình bộ.”
“Sức mạnh này đến từ đâu chứ? Ta nghĩ hắn chính là Lý Quảng Hiếu.”
Lại có người mở miệng nói ra một phỏng đoán nữa.
Hoàn toàn chính xác. Suy đoán này vừa nói ra, không hiểu sao đám người lại tin tưởng.