Người Chơi Hung Mãnh

Chương 501: Kinh Đô Lại Đánh Nhau! Ám Chỉ Của Cố Đại Nhân (6)

Chương 501: Kinh Đô Lại Đánh Nhau! Ám Chỉ Của Cố Đại Nhân (6)

Ba thương hội lớn, kết hợp với nhau tăng giá, đây không phải là chuyện hiếm lạ gì. Thương nhân trục lợi, muốn tăng giá thì tăng giá.
Nói thật, không tăng giá thì Hứa Thanh Tiêu mới phát hiện ra điểm kỳ quái, còn lo lắng bọn họ mang mấy đồ hư hỏng hoặc hàng giả đến.
Tăng giá hung tàn như vậy, giá tiền lý tưởng của Đại Ngụy bây giờ là bảy ngàn năm trăm vạn hai mươi, còn mấy thương nhân này mở miệng đã kêu một vạn năm ngàn lượng, thế này cũng là đã gấp bội.
Đương nhiên Hứa Thanh Tiêu hiểu rằng, đây chính là một kỹ xảo đàm phán. Trước tiên đưa một cái giá thật cao, sau đó nhượng bộ lẫn nhau, cuối cùng lựa chọn một mức giá mọi người có thể chấp nhận.
Chỉ có điều đây không phải là giá cao.
Mà là giá trên trời.
“Vì sao bọn chúng lại đưa ra giá tiền này? Chẳng lẽ không sợ Đại Ngụy thẳng thừng trở mặt sao?”
“Nếu như không lấy hàng hoá của bọn họ, vậy bọn họ chẳng phải là khóc ra máu sao?”
Thương nhân theo đuổi lợi nhuận, xem như là có phiên vương đứng đằng sau ngăn cản cuộc giao dịch này, thế nhưng đối với thương nhân mà nói thì nếu không kiếm được tiền, đó mới thật sự là được không bù nổi mất, hơn nữa còn đắc tội Đại Ngụy.”
“Vì sao bọn họ dám nói ra giá tiền này?”
Hứa Thanh Tiêu nhíu mày. Thiên hạ này, người thông minh nhất là ai?
Quan viên triều đình, mỗi một người đều là mũi nhọn.
Thương nhân trong thiên hạ, là mũi nhọn trong mũi nhọn.
Thử hỏi một chút, có thể lấy tiền từ trong túi của ngươi đi, loại người này có thông minh hay không?
Nhất là có thể làm được đến trình độ này, ba thương hội lớn của Đại Ngụy, bên nào không phải là không minh như quỷ?
Nâng giá ngay tại chỗ, đây là chuyện rất phổ biến.
Nhưng nâng giá quá ác, tuyệt đối không phù hợp với lẽ thường.
Bọn họ có một sức mạnh, sức mạnh này chính là để lúc Đại Ngụy không có hợp tác với bọn chúng thì bọn chúng cũng không khó chịu.
Có điều… sức mạnh này là gì?
Tạm thời Hứa Thanh Tiêu không nghĩ ra được.
Nhưng cũng vào giữa lúc này có một thanh âm vang lên.
Là giọng của Vương Nho.
“Hứa huynh! Hứa huynh!”
Vương Nho nhanh chóng đi vào học đường Thủ Nhân, đi thẳng một đường.
“Vương Nho huynh? Sao vậy?”
Hứa Thanh Tiêu nhìn về phía Vương Nho, có chút tò mò hỏi.
“Hứa huynh, ông chủ lớn của Đào Hoa Am đến, muốn gặp mặt huynh một chút, không biết Hứa huynh có muốn gặp một lần không?”
Vương Nho mở miệng.
Nói ra ý đồ đến đây.
Ông chủ lớn của Đào Hoa Am?
Hứa Thanh Tiêu nâng mắt nhìn sang, bên ngoài học đường Thủ Nhân có một nam tử trung niên đang đứng, khí chất của nam tử rất nho nhã, hơn nữa tướng mạo cũng tuấn tú. Cho dù đã trung niên nhưng vẫn không thể che giấu được nét tuấn tú từ trong ra ngoài.
Đồng thời trái phải hai bên nam tử cũng có một vài nha hoàn đang đứng, đều bê một chiếc đĩa giống nhau, có thể nhận ra đây là một chút quà tặng.
“Mời vào.”
Nếu như là ngày thường thì có khả năng Hứa Thanh Tiêu thật sự là không gặp bởi dẫu sao đối phương cũng là thương nhân, còn mình là quan viên Đại Ngụy, không gặp là tốt nhất.
Nhưng đúng lúc này, Hứa Thanh Tiêu tình nguyện gặp là vì hắn có một vấn đề cần người làm ăn trả lời.
Ông chủ lớn của Đào Hoa Am không phải chính là một người làm ăn đó sao, hơn nữa trong lần trước khi đến Đào Hoa Am, Hứa Thanh Tiêu cảm thấy ông chủ lớn này chẳng những là người làm ăn, mà còn là một người rất biết làm ăn nữa.
“Được.”
Nghe thấy Hứa Thanh Tiêu chịu gặp một lần, Vương Nho lập tức cảm thấy vui vẻ phấn chấn chạy ra phía bên ngoài, hiển nhiên là hắn đã nhận được chút lợi ích rồi. Có điều không quan trọng lắm, bởi dù sao Vương Nho huynh không phải là người xấu, làm việc cũng hiểu phép tắc nên sẽ không mang đến phiền phức gì cho mình.
Không bao lâu sau, ông chủ lớn của Đào Hoa Am đã biết Hứa Thanh Tiêu đồng ý gặp mặt mình, lập tức nở nụ cười. Ông ta bước lên với vẻ vô cùng vinh hạnh, thị nữ sau lưng lần lượt nối đuôi nhau đi vào.
“Thảo dân Trương Như Hội, bái kiến Hứa Thủ Nhân, Hứa đại nhân, Hứa Vạn Cổ!”
Trương Như Hội vừa bước vào đã làm đủ loại cung kính, cúi đầu thật sâu về phía Hứa Thanh Tiêu rồi nói như vậy.
“Bái kiến Trương huynh, Hứa mỗ chưa mặc quan phục nên không cần phải gọi đại nhân. Trương huynh, đến đến đến, ngồi xuống đây uống trà.”
Hứa Thanh Tiêu mời Trương Như Hội ngồi xuống uống trà.
Mà người sau cũng không khách sáo, thẳng thừng ngồi xuống luôn.
“Hứa đại nhân, hôm qua ta vào kinh thành biết được Hứa đại nhân đến Đào Hoa Am, trong lúc nhất thời cảm thấy cực kỳ hối hận sao không quay về sớm một chút, bỏ lỡ việc được gặp Hứa đại nhân.”
“Vì vậy, một đêm không ngủ đợi đến bây giờ mang theo một chút lễ vật nho nhỏ, xem như là lễ gặp mặt, mong Hứa đại nhân thứ tội.”
Trương Như Hội không hổ là người làm ăn, vừa gặp đã tặng lễ vật, hơn nữa lộ ra vẻ vô cùng tôn trọng, lời nói một lượt cũng rất đúng khiến cho người ta hết sức thoải mái.
“Trương huynh khách khí, khách khí rồi. Coi như đã xong lễ gặp mặt, ta là quan viên Đại Ngụy nên không được nhận lễ.”
Hứa Thanh Tiêu phất tay, Trương Như Hội nhìn người không tệ, nếu thu lễ thì thôi đi, còn gì là quan thanh liêm.
“Hứa đại nhân, điểm này Trương mỗ đã suy nghĩ kỹ từ lâu. Những lễ vậy này chỉ là một chút gạo ngon quý giá, còn có một chút linh đan diệu dược và mấy miếng ngọc dưỡng khí bổ máu.”
“Có cái giúp Hứa đại nhân dưỡng khí bổ huyết, không phải là vàng bạc châu báu gì cả.”
Trương Như Hội cân nhắc rất chu đáo, mấy món đồ chuẩn bị đều là những món có thề dùng đến, đương nhiên giá cả cũng không rẻ.
“Trương huynh, hôm nay huynh đến tìm gặp, không biết là có chuyện gì?”
Hứa Thanh Tiêu không đề cập đến chủ đề gặp mặt này, mà hỏi thăm xem đối phương đến tìm mình có việc gì.
“Không có chuyện gì khác cả, chỉ là đến gặp mặt một lần thôi. Hứa đại nhân, vạn cổ đại tài, Trương mỗ đã kính ngưỡng Hứa đại nhân từ lâu. Xin Hứa đại nhân yên tâm, Trương mỗ thuần túy chỉ là kính nể Hứa đại nhân mà thôi.”
Vẻ mặt của Trương Như hội đầy chân thành, thoạt nhìn thì không hề có chút giả tạo nào.
Còn Hứa Thanh Tiêu cũng không ngu ngốc, thế nhưng cũng không đến mức cảm thấy ai ai cũng là người xấu. Tất cả mọi người đều là bạn bè, nếu như liên quan đến lợi ích hoặc quan hệ tốt hơn còn nếu như không có thì quen biết hời hợt cũng là chuyện bình thường.
Dù sao cũng có vài thi nhân văn nhân đúng là hơi hâm mộ cuồng nhiệt, trong đó không thiếu những người có tiền.
Ví dụ như là Uông Luân.
Dùng tiền bạc để lưu danh thiên cổ, cũng là một người đứng đầu trong thiên hạ
Chẳng qua, Trương Như Hội tìm mình cũng không sao.
Hứa Thanh Tiêu lại có chút việc.
“Trương huynh, có chuyện này ta muốn hỏi một câu, không biết huynh có thể tháo gỡ nghi hoặc giúp Hứa mỗ không.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, Trương Như Hội lại có vẻ hơi kích động nói.
“Mời Hứa đại nhân hỏi.”
Trương Như Hội nói.
Lộ ra dáng vẻ rất kích động.
Hoàn toàn có cảm giác như là một người hâm mộ cuồng nhiệt.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất