Chương 504: Ký sinh
Trở thành một con người thực sự.
Vừa mới tận hưởng cuộc sống của một người trên, dù sao cũng không thể chết ở đây, hắn ta còn chưa tận hưởng đủ.
-Năm ngàn G-coin, đúng là hào phóng.
Lý Ngang cười lắc đầu, hắn sễ không tiếp nhận giao dịch với đối phương, điều này đồng nghĩa với việc phơi bày nickname người chơi của mình giao cho tổ chức thù địch.
Hắn có một cách khống chế đối phương tốt hơn.
-Mở miệng.
Lý Ngang lạnh lùng nói, yêu cầu Sài đjai tiểu thư đặt Bob xuống đất, thô lỗ mở miệng lão hán da đen.
-Anh, anh muốn làm gì?
Bob ngửa mặt lên trời, nằm xuống đất, cằm bị cưỡng chế mở ra, thậm chí còn có một cơn đau nhói ở khóe miệng bị xé rách.
Chỉ có thể vừa giãy dụa vừa mơ hồ hét lên:
-Vô dụng thôi! Miếng bánh quy [giấc ngủ nhân sinh] này không có tác dụng gì với tôi đâu!
-Nếu tôi không tự nguyện giao ra thì miếng bánh quy này sẽ không kích hoạt các hiệu ứng đặc biệt.
-Ai nói cho anh ăn miếng bánh quy kia chứ?
Lý Ngang lắc lắc đầu:
-Hẳn là anh phải cảm thấy may mắn, Đao Ca tôi già rồi không thể xách đao nữa.
-Nếu là trước kia, anh có ý đồ xấu xa với tôi, tôi đã chia năm xẻ bảy anh rồi, chặt đến còn nhỏ hơn cả nhân sủi cơ.
-Nhưng mà tôi không giết anh, không có nghĩa là tôi không làm gì được anh...
Lý Ngang thuận miệng nói, từ trong hư không, lôi ra một con sâu đầu mập mạp béo mũm mĩm.
-Nào, mở miệng, để chú đây làm thí nghiệm...
Con giun có kích thước bằng cánh tay người, hình thể to mập, tràn đầy mắc xích, cả thân màu hồng phấn. Trên đầu có hai con mắt màu đen khảm ở một trái một phải, phía dưới thì bên trong miệng đầu răng hình tam giác.
Bên ngoài thân bám một chất dịch nhờ trong suốt, phần lưng mọc ra đám lông cứng màu đỏ nhạt rậm rạp, giống như miếng xoong chà nồi, dưới thân là từng đôi chân ở ngực, chân ở bụng, chân ở mũi, ngón chân có móc câu, có thể kiên cổ ổn định câu lấy vạt áo của Bob.
Đặt con côn trùng này ở mặt phẳng, có lẽ có thể dựa vào hình thể mập mạp và bề ngoài hồng nhạc, trà trộn vào hàng ngũ sinh vật đáng yêu, nhưng lúc nó lơ lửng trên đỉnh đầu của Bob, lúc dùng ánh mắt đen kịt và cái miệng hung ác nhắm chuẩn miệng của Bob, nó cũng chỉ còn từ để hình dung là hung dữ và kinh khủng.
-Anh muốn là gì?
Bob liều mạng giằng co, đến mức xương sườn ở khoang ngực không cố kỵ lại gãy thêm mấy khúc.
-Đừng kích động.
Lý Ngang nắm lấy con giun, cười tủm tỉm đè lên trán của Bob.
-Đợi đã!
Cuối cùng John Joyce đứng xem ở bên cạnh cũng không nhịn được nữa, đi lên phía trước nhanh chóng nói:
-Đây là Tam Thi Thần Não Đan trong truyền thuyết.
Lý Ngang ngẩng đầu, nghiêm túc nói:
-Đây là một loại thuốc độc chí âm chí độc được luyện chế bởi một nhân vật trong tổ chức Nhật Nguyệt thần giáo, trong đó có đứa thi trùng, bình thường sẽ không phát tác, không có gì khác thường, nhưng nếu như buổi trưa năm tiết Đoan Ngọ, không khắc chế thuốc thi trùng, thi trùng có thể giống như Tôn Ngộ Không tiến vào bụng của yêu quái, phá tới hư hết. Ví dụ như gặm ăn nội tạng gì đó.
-...
John Joyce mở to hai mắt, rất muốn nôn:
-Anh cho rằng tôi chưa xem “Tiếu ngạo giang hồ” à? Rõ ràng là Tam Thi Thần Não Đan là viên thuốc cứng màu đỏ, tại sao có thể là một con giun lớn như vậy? Hơn nữa thật sự có thể ăn thứ này sao? Tôi thấy nó còn thô hơn thực quản đó?
Thế nhưng lời đến khóe miệng, John Joyce lại nuốt trở vào, yếu ớt nói ra:
-Như vậy không tốt đâu?
-Có gì không tốt?
Lý Ngang lạnh nhạt nói:
-Anh ta muốn đút tôi ăn bánh quy, tôi đút anh ta ăn giun, vô cùng công bằng. Hay là nói…
Hắn quay đầu, nhìn về phía các đồng đội khác, lộ ra một nụ cười:
-Các người cũng muốn một con à? Trong túi balo của tôi còn nhiều lắm.
Vì hưởng ứng sự uy hiếp của Lý Ngang, Sài đại tiểu thư cũng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào gương mặt của các người chơi, nhưng đang tự hỏi nên cạy miệng bọn họ ra như thế nào.
Đối mặt với một chủ một hầu hung ác như vậy,
John Joyce vô thức lui về sau nửa bước, sắc mặt của Julia trắng bệch, yên lặng nắm chặt cây súng ngắn, Yên Quỷ nuốt nước bọt, thành thật giơ hai tay lên rồi lui về phía sau, lộ ra vẻ bản thân mình không có địch ý.
'Đao ca này, quả nhiên là thằng điên.'
Ba người chơi này cùng nhau nghĩ tới, giả vờ làm ra vẻ không nhìn thấy ánh mắt cầu xin của Bob đang nằm trên mặt đất.
-Xem đi, không ai tới giúp anh cả, cho dù anh có gọi tới rách cổ họng, cũng không ai tới cứu anh đâu.
Lý Ngang giống như nhân vật boss phản diện ác độc tàn bạo đang cười haha trong tác phẩm nghệ thuật, không để ý tới ánh mắt xin tha của Bob, từ từ ép đút con giun vào.
-Ăn! Cho ăn tôi!
Cơ thể của Bob run lẩy bẩy, nhưng mà Sài đại tiểu thư luôn đè tay chân của hắn ta, các khớp nối được thả lỏng như bị hóa đá, làm cho hắn ta hoàn toàn không thể nhúc nhích được.
Một lúc sau, đuôi của con côn trùng đã hoàn toàn biến mất bên trong yết hầu, gương mặt của Bob tràn đầy nước mắt, vẻ mặt sụp đổ chết lặng.
-Đừng lộ ra vẻ mặt đưa đám như vậy, chỉ muốn anh phối hợp thôi, côn trùng này sẽ không phát tác đâu.
Lý Ngang ngồi xổm xuống, an ủi:
-Bây giờ nó đang uốn lượn trong cơ thể, nằm trong dạ dày của anh. Ngoại trừ tạo ra cảm giác no bụng thì cũng không gây ra ảnh hưởng gì cho anh đâu. Hợp tác vui vẻ, chúng ta còn có thể tiếp tục làm đồng đội.
Lý Ngang không nói sai, nhưng mà cũng không hoàn toàn nói thật.
Côn trùng này, thật ra là ấu trùng biến chủng được một con ong chúa ấp ra dưới tác dụng của sinh vật mẹ, biệt hiệu à “Kẻ ký sinh”.