Người Chơi Hung Mãnh

Chương 504: Lời Mời Của Ba Thương Hội, Trấn Quốc Lại Xuất Hiện, Cuộc Chiến Đấu Thơ (3)

Chương 504: Lời Mời Của Ba Thương Hội, Trấn Quốc Lại Xuất Hiện, Cuộc Chiến Đấu Thơ (3)

“Không dám nhận, không thể nhận được, Hứa đại nhân chính là Hộ bộ Thị Lang, lại còn là Vạn Cổ đại tài, vị trí huynh trưởng này ta nào có thể nhận được.”
Trương Như Hội có chút sợ hãi, cảm thấy mình không xứng. Nỗi sợ này không phải giả vờ, Hứa Thanh Tiêu nhìn ra được.
“Trương huynh, bất kể là như thế nào thì tuổi tác của huynh cũng nhiều hơn ta hai mươi tuổi. Còn nữa, trên triều đình ta là Hộ bộ Thị Lang, nhưng trong học đường Thủ Nhân này, ta chẳng qua chỉ là một người đọc sách bình thường mà thôi.”
“Công là công, tư là tư. Nếu như Trương huynh vào triều, một tiếng Hứa đại nhân kia ngu đệ dám nhận, nhưng huynh không phải là quan viên, một tiếng Hứa đại nhân này, ngu đệ không dám nhận.”
“Chuyện này truyền ra ngoài thế chẳng phải ta không coi ai ra gì sao? Không tôn trọng lớn nhỏ sao?”
Hứa Thanh Tiêu nói như vậy, thái độ cũng rất thành khẩn.
Ăn ngay nói thật thì người ta hơn bốn mươi tuổi, mình thì mới hai mươi tuổi, gọi một tiếng huynh trưởng cũng chẳng thiệt thòi gì.
Còn nữa, đây vẫn là người hâm mộ trung thành của mình, là lão đại ca mà.
“Chuyện này! Chuyện này!”
Trương Như Hội thật sự là rất sợ hãi. Hôm nay ông ta đến đây là muốn làm quen với Hứa Thanh Tiêu một chút, vậy nên đã bắc cầu thông quan Vương Nho cũng chính là bạn tốt của Hứa Thanh Tiêu.
Nói thật lòng thì ông ta vô cùng hoảng hốt, sợ Hứa Thanh Tiêu không gặp, bởi vì một số văn nhân vô cùng cao ngạo, vô cùng ghét hạng thương nhân như ông ta, dù bản thân cũng là người đọc sách nhưng có thể người ta vẫn thấy khó chịu với mình như thường.
Đương nhiên, nếu như dùng tiền vẫn có thể mua được tình cảm, thế nhưng vấn đề là loại tình cảm này thì có ý nghĩa gì? Chỉ cần một ngày kia mình không còn tiền, người ta còn để ý đến mình sao?
Thật không ngờ, chẳng những Hứa Thanh Tiêu gặp mình mà còn gọi mình từng tiếng huynh trưởng. Bất kể mục đích của Hứa Thanh Tiêu là gì thì trong lòng của ông ta rất sung sướng, vừa khoái chí vừa cảm động.
Văn nhân là cái gì? Thế này mới đúng là văn nhân chứ.
Nhưng nếu thật sự nhận lời thì ông ta vẫn có chút hoảng hốt. Dù sao thì người ta cũng là Hộ bộ Thị Lang, cộng thêm danh vọng của Hứa Thanh Tiêu nữa.
Chỉ là vào đúng lúc này, Vương Nho mở miệng.
Từ đầu hắn vẫn luôn ngồi bên cạnh lắng nghe bởi vì không thể chen lời vào, cuối cùng thì bây giờ cũng có thể nói được.
“Ông chủ Trương, Hứa huynh là người khiêm tốn, không thích nhất chính là những kẻ làm cao, đồng thời cũng coi nhẹ danh lợi. Nếu không thì với thân phận và địa vị lúc này của Hứa huynh, ta đây cũng không với tới nổi.”
Vương Nho nói một câu khen ngợi Hứa Thanh Tiêu.
Lời này nói ra, Trương Như Hội cũng không làm kiêu nữa. Hắn là người làm ăn nên hiểu rõ nhất là đạo lý đối nhân xử thế, bất kể Hứa Thanh Tiêu là thật hay là gì thì ít nhất cũng đã gọi tiếng huynh trưởng này.
Ông ta cũng nhận lời ngay lập tức.
“Nếu đã như vậy thì Trương mỗ đành mặt dày nhận một câu huynh trưởng này. Hứa hiền đệ, ngu huynh rất kính trọng người đọc sách, và nhất là đệ.”
“Ngày nay quan viên trong thiên hạ nhiều bao nhiêu? Trương mỗ từng gặp bao nhiêu quan viên, nhưng giống như Hứa hiền đệ đây thì Trương mỗ chưa bao giờ nhìn thấy. Mà bây giờ hiền đệ lại coi trọng Trương mỗ như vậy.”
“Hiền đệ yên tâm. Ngu huynh còn có chút gia tài, sau này cần có bất kỳ hỗ trợ nào thì ngu huynh sẽ cố gắng hết sức.
Trương Như Hội nói lời từ tận tâm can.
Hứa Thanh Tiêu đã nể mặt ông ta như vậy rồi thì ông ta cũng phải cho Hứa Thanh Tiêu mặt mũi.
“Huynh trưởng khách khí rồi.”
Hứa Thanh Tiêu mỉm cười. Kết bạn với một người có tài lực, đối với mình mà nói là một chuyện tốt, không phải nói là mình muốn bòn tiền mà là cho mình một chút sức mạnh.
Đương nhiên hắn cũng có thể cho Trương Như Hội chỗ tốt, sẽ không để cho Trương Như Hội chịu thiệt thòi.
“Hiền đệ không chê, hôm nay ta cũng không chuẩn bị hậu lễ gì, có khối ngọc bội này chính là ngọc bội huynh trưởng mang theo bên người, tên là Linh Dương Bảo Ngọc, có thể điều dưỡng khí huyết của hiền đệ, bách bệnh bất xâm.”
Giữa lúc Trương Như Hội nói chuyện, vừa lấy ra ngọc bội của mình giao cho Hứa Thanh Tiêu.
Ngọc bội khắc hình Bàn Long, óng ánh sáng lấp lánh, chỉ nhìn vào mặt ngọc là biết vật này có giá trị trong nhỏ.
“Huynh trưởng khách sáo quá, vật quý giá như vậy sao ngu đệ dám nhận.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, liên tục nói từ chối.
“Không không không, hiền đệ nhận lấy đi, nếu không nhận thì ngu huynh thật sự không nhận nổi hai chữ huynh trưởng này.”
Nhưng mà Trương Như Hội lại sống chết muốn đưa khối ngọc này cho Hứa Thanh Tiêu, thậm chí là cứng rắn nhét cho hắn.
Hứa Thanh Tiêu có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn nhận lấy. Dù sao không nhận chút đồ vật nào thì cũng không được, về phần có người tố mình nhận đút lót hối lệ thì Hứa Thanh Tiêu cũng không sợ.
Ngươi nói ta đút lót nhận hối lộ vậy xin hỏi ngươi muốn đi đâu báo án? Hình bộ hay là Lại bộ? Chỉ sợ là ngươi rút xuống Binh bộ thì khả năng cũng đầu rơi máu chảy.
Nhưng mà bảo ngọc nằm ở trong tay quả thật khiến huyết khí phun trào, hiệu quả rất rõ ràng.
Món đồ này chính là bảo bối đó, về sau vẫn nên trả lại thôi.
Hứa Thanh Tiêu thầm nghĩ.
Đợi sau khi Hứa Thanh Tiêu nhận lấy vật này xong, mặt Trương Như Hội mới nở nụ cười.
Sau đó, Trương Như Hội tiếp tục mở miệng.
“Hiền đệ, đây là lệnh bài của ta, sau này tiêu xài gì ở cửa hàng Trương thị thì cứ tính cho ngu huynh, đừng có trả tiền.”
“Nếu như rời khỏi kính thành, chỉ cần đến nơi nào có tiền trang của Trương thị thì hiền đệ có thể tùy ít rút tiền trong vòng mười vạn lượng bạc, còn nếu như muốn rút nhiều hơn thì sai người đưa tin cho ta một tiếng là được.
Trương Như Hội nói như vậy xong rồi đưa lệnh bài của mình cho Hứa Thanh Tiêu.
Lệnh bài của ông ta có giá trị không nhỏ. Có thể tiêu xài miễn phí ở tất cả các cửa hàng ở Trương thị, hơn nữa còn có thể tiến vào tiền trang của Trương thị khẩn cấp rút được mười vạn lượng bạc.
Nhưng mà Hứa Thanh Tiêu hơi kinh ngạc.
“Trương huynh, không ngờ mối làm ăn của huynh lại rộng như vậy? Còn làm cả tiền trang sao?”
Hứa Thanh Tiêu hơi bất ngờ vì chuyện này. Mặc dù Hứa Thanh Tiêu biết Trương Như Hội có tiền, nhưng thật không ngờ còn mở cả tiền trang, hơn nữa vừa mở miệng chính là mười vạn lượng bạc.
Cái này là gia sản lớn cỡ nào chứ.
“Chỉ có chút thôi, chỉ có chút thôi.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất