Chương 510: Đừng Phá Nữa, Cung Điện Sắp Sập Rồi, Hứa Thanh Tiêu Giả Vờ Giả Vịt (3)
Mộ Nam Bình nghĩ lần này đúng là lạnh đến rụng cả xương.
"Mộ huynh, vẻ mặt huynh như vậy là có ý gì hả?"
"Ta kính trọng huynh là Vĩnh Bình thế tử, nhưng thật không ngờ, huynh lại sỉ nhục ta như vậy."
Trần Tinh Hà tức giận, còn nói cái gì tiêu tùng, ra đề thôi ngươi cũng muốn nói ta à?
"Trần huynh hạ hoả, hạ hoả, bổn thế tử đây cũng chỉ có chút nóng ruột thôi mà."
"Ôi trời ơi!"
Mộ Nam Bình lập tức giải thích, nói là như vậy thôi, nhưng hắn vẫn u uất lắm.
Trần Tinh Hà không nói, đợi lát nữa là có thể nhìn thấy kết quả rồi, không cần phải ở chỗ này giải thích qua giải thích lại cho người ta hiểu làm gì, đúng thật là làm nhục người có văn hoá.
Coong!
Cũng vào ngay lúc này, một tiếng chuông nhỏ nhẹ vang lên.
Ngay lập tức, Văn cung Đại Nho Tôn Tĩnh An chậm rãi đi ra nói:
"Thái Bình thi hội, đấu thơ sắp mở."
"Lần đấu thơ này, tạm thời sẽ sửa đổi lại quy tắc thi, đại tài mười nước cùng văn nhân Đại Ngụy cùng nhau phái ra người đại diện, đều tự mình chọn đề."
Lời của Tôn Tĩnh An vang lên, lần đấu thơ này có sửa đổi lại quy tắc, mà quy tắc này chính là đưa ra mười đề thơ, để cho đại tài mười nước chọn đề thơ cho Đại Ngụy, và Đại Ngụy cũng sẽ chọn một đề thơ đưa ra cho các ngươi.
Chẳng phải các ngươi bảo bọn ta lộ đề hả? Bọn ta không thể chuẩn bị ngon ơ mười bài thiên cổ danh thi suốt được, đúng không? Không phải ngươi nói như này sao, thế thì chẳng có tí thưởng nho gì hết.
Quả nhiên, cái quy tắc này vừa đưa ra, đã có không ít giọng nói vang lên.
"Thế này thì đổ lại ta muốn xem xem người đọc sách ở mười nước sẽ phải giải thích như thế nào rồi?"
"Chèn ép Đại Ngụy sửa quy tắc lại, thế đừng có thua."
"Này còn dám bảo bọn ta lộ đề nữa thì bọn họ chờ đến mùa quýt sang năm mới được ra khỏi kinh đô này."
"Hừ, một đám đã thua còn đòi ăn vạ."
Tiếng xì xầm bàn tán của dân chúng vang lên, sửa lại quy tắc cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, mà là một loại tỏ ra yếu kém, nhưng hết cách rồi, nếu ngươi không chịu sửa lại quy tắc thì dù kết quả có ra làm sao, thì đám người này chắc chắn cũng bới móc ra đủ loại lý do.
Trên đời sợ nhất đám người thích ăn vạ này.
Nghe thấy dân chúng xì xầm, đám đại tài mười nước mặt lạnh như tiền, lại còn nở nụ cười mỉa.
"Nếu đúng là không hổ với lương tâm sao lại phải sửa quy tắc? Chả phải tự bêu xấu chính mình à?"
"Đúng thế, đúng thế, nếu đúng là không có thiên vị và làm lộ đề thì sao phải sửa quy tắc? Nói cho cùng thì trong lòng vẫn có quỷ thôi."
"Nhưng mà coi vẻ bây giờ bọn họ cũng không dám làm lộ đề rồi."
"Cũng chưa chắc, chủ yếu là xem tên Hứa Vân Tiêu kia đã."
Bên đại tài mười nước vọng lại tiếng, mặc dù Đại Ngụy đã sửa quy tắc nhưng bọn họ vẫn có vẻ chưa phục hẳn.
Những lời này thốt ra, văn nhân Đại Ngụy sôi cả máu.
"Các ngươi nói gì cơ? Quy tắc đã sửa rồi, các ngươi còn ở đấy kêu gào gì nữa?"
"Nếu các ngươi ôm cái suy nghĩ này thì đừng có thi nữa, cút thẳng về luôn đi."
"Đúng đấy, cút về đi."
"Đám người các ngươi đúng là không ngửi nổi, đến lúc này rồi còn nói những lời như vậy."
Văn nhân Đại Ngụy đúng là không nhịn nổi nữa, lúc trước thì nói thiên vị, sau thì nói lộ đề, giờ thì hay rồi, đã đến nước này rồi, còn sửa lại quy tắc vì các ngươi, các ngươi còn nói chúng ta làm lộ đề?
Méo chơi cùng các ngươi nữa.
Đường kia mời cút thẳng, đừng đến thi nữa.
Từng loạt thanh âm vang lên, dân chúng văn nhân Đại Ngụy đều tức đến chửi xa xả.
Thế này có tức chết người ta không cơ chứ?
"Bọn ta đã nói cái gì đâu, các ngươi đã sồn sồn lên hết rồi."
"Hay câu vừa rồi như chọc trúng chỗ đau của các ngươi ấy, không lộ đề ừ thì không lộ đề, có hiểu không làm thì không thẹn với lương tâm không?"
"Đám người Đại Ngụy các ngươi chắc chỉ biết gào mồm thôi nhỉ? Nếu không có thật, thì còn sợ người ta nghi ngờ sao?"
Bên đại tài mười nước cũng cất tiếng, bọn họ cũng không để yên đâu, có nói mấy câu thôi, nếu các ngươi không thẹn với lương tâm thì cần gì phải như vậy?
Trong khoảng thời gian ngắn, xung quanh đã bắt đầu cãi nhau inh ỏi lên.
Hai bên khẩu chiến.
Trên yến tiệc, Tôn Tĩnh An thấy cảnh như vầy, không nén được cau mày.
"Yên lặng!"
Tôn Tĩnh An mở miệng, ông thân là Đại Nho, ra một câu lệnh thôi đã khống chế được khung cảnh xung quanh,
"Là kẻ học Nho đạo sao lại tranh cãi ầm ĩ như vậy, người ta nói một hai câu các ngươi đã làm ầm làm ĩ lên như này rồi, còn ra thể thống gì hay không?"
"Nhất là các ngươi, Đại Ngụy chúng ta là Nho Đạo chính tông, các ngươi cũng là người đọc sách của Đại Ngụy, thế mà lại ở chỗ này cãi cọ ầm ĩ hết lên, biến Thái Bình thi hội này thành cái chợ đàn bà chanh chua chửi đổng nhau hả?"
"Mấy năm đọc sách của các ngươi vứt hết ở chỗ nào rồi? Đọc sách như này thì thà đừng học cho xong."
"Đúng là chả ra cái thể thống gì hết, tất cả yên lặng cho ta, nếu ai còn ồn ào cãi cọ nữa thì tất cả cút hết ra ngoài, đừng đứng ở đây để làm mất mắt, bôi tro trát trấu lên mặt của Đại Ngụy nữa."
Tôn Tĩnh An tức giận mắng, câu đầu tiên là mắng tất cả mọi người, nhưng vế sau của ông đều hướng đến văn nhân Đại Ngụy để răn dạy, cho rằng đám văn nhân này chẳng có thể thống gì hết, suốt ngày cãi nhau, giống y như mụ đàn bà chợ búa chanh chua.
Ông ta làm như vậy, tất nhiên đều có hai lí do.
Thứ nhất, ngộ nhỡ đám người này lại bỏ đi thật thì sao? Thế Thái Bình thi hội tổ chức tiếp kiểu gì? Đại Ngụy mất mặt, thì Văn cung Đại Ngụy của ông cũng mất mặt mà.
Thứ hai, tranh cãi ầm ĩ như vậy, chẳng thể hiện được phong thái Nho gia của Đại Ngụy gì hết, đúng là quá mất mặt.
Nhưng lời này vừa ra, văn nhân Đại Ngụy vẫn nhíu mày như trước, mặc dù Hoa Tinh Vân đang đứng ở giữa đám người cũng không kìm được phải khẽ cau mày, bởi vì Tôn Tĩnh An quá đáng thật.
Ông được lắm, người ta bắt nạt đến tận trên đầu bọn ta rồi! Ông còn ra vẻ thế này à? Ông không giúp bọn ta thì thôi, ông còn dạy bảo bọn ta hả?
Bọn họ nhìn về phía Tôn Tĩnh An, nhưng không có dũng khí dám chửi thẳng vào mặt Đại Nho như Hứa Thanh Tiêu, chỉ đành giấu những lời này vào trong lòng, Đại Nho ờ thì chính là Đại Nho, dù thế nào đi nữa, cũng là Đại Nho.
Mấy người Trần Chính Nho cũng cau mày, cho rằng Tôn Tĩnh An hơi quá quắt, nhưng ngẫm lại thì cũng không ai nói gì thêm, lúc này nếu xảy ra chuyện mười nước bỏ đi thật thì Đại Ngụy đúng là mất hết cả mặt mũi.
Nhưng mà chuyện Tôn Tĩnh An làm đúng thật không có tử tế gì hết, đi dạy bảo người một nhà? Vậy đám người ngoại bang kia? Coi như giữ gìn mặt mũi, cũng đừng làm tới mức như vậy chứ?