Chương 510: Viễn trình
Theo sự phát triển của Trò chơi Chết Chóc, các tổ chức lớn ở thế giới hiện thực đều đã và đang công khai một bảng giá dành cho tạo vật của thần linh khiến bất kỳ ai cũng không thể chối từ.
Một món đạo cụ ma pháp được Bán Thần dùng để thu thập, chứa đựng thần lực, lại còn có thể kết hợp với vật phẩm khác, nói thế nào cũng có thể bán được năm sáu ngàn G-coin, còn cộng thêm một món trang bị phẩm chất hoàn hảo nữa mới đáng.
Chỉ tiếc là trong phần mô tả của [Tượng thần Cầu Nguyện] đã nói rõ nếu xê dịch bức tượng này sẽ ngay lập tức bị Bán Thần và các sử giả của Bán Thần để ý.
Mà bản thân bức tượng lại không thể cho vào balo, có muốn cướp chạy cũng không được.
-Ha…
John Joyce thở hắt ra, vứt suy nghĩ người chết vì tiền, chim chết vì ăn ra sau đầu.
Bất kỳ một người chơi có não đều thấy được đây là một cái hố mà hệ thống thiết kế cho bọn họ…
-Đao ca, cậu làm gì thế?! – Một giây sau John Joyce liền nhịn không được hét lên thất thanh.
Trong tầm mắt của anh, Lý Ngang chẳng biết tiến lại gần pho tượng từ lúc nào, giống như một ông chú nghiện xe đang đi tham quan triển lãm xe vậy, vừa đứng gần lại còn cầm máy quay phim loạn quay, bên mép còn phát ra từng tiếng “hì hì hì, khà khà khà, huýt huýt”
Quả thật giống y chang một Cự nhân.
Các đồng đội đều bị kinh động, xuất phát từ nỗi sợ “khinh nhờn pho tượng sẽ đưa tới thần linh”, ai đều muốn tiến lên kéo Lý Ngang lùi lại. Nhưng mà cái áo giáp màu vàng kia vẫn đang lơ lửng giữa không trung, dùng ánh mắt lạnh lẽo bất thiện nhìn bọn họ chăm chú.
Rơi vào đường cùng, John Joyce đành phải đứng tại chỗ kêu lên:
-Đao ca, anh đang làm gì thế Đao ca của tôi ơi!
-Hả?
Lý Ngang quay đầu, trên mặt bình tĩnh tự nhiên đáp:
-Tôi đang nghiên cứu cấu tạo của pho tượng chứ làm gì nữa. Đây chính là tạo vật thần linh nha, dù chỉ là một bức ảnh chụp, một bức vẽ nội kết cấu cũng có thể bán cho tổ chức nào đó, kiếm một món hời chứ.
Lý Ngang cười cười, phất tay làm yên lòng bọn họ:
-Yên tâm đi, tôi cũng không phải là loại người không phân rõ nặng nhẹ, sẽ không ra tay trộm đi bức tượng này, hoặc là làm mấy hành động khinh nhờn như viết “Tao là đồ ngốc!” lên trán nó.
Tao là đồ ngốc là cái quần què gì vậy? Từ đâu ra một tên học sinh tiểu học ngây thơ vậy thế hả?
Vả lại viết chữ thì không phải nên ghi vài câu thơ đại loại như “Lạnh lùng trướng phủ xõa màn loan/ Bóng sắc khen ai khéo điểm trang”* sao?
*Trích từ bài thơ Trụ Vương đề cho bà Nữ Oa trong Phong Thần Diễn Nghĩa (Bản dịch của Trần Phong Sắc)
Trong lòng John Joyce và mọi người đều muốn phun tào đến ói, nhưng rốt cuộc vẫn không nói ra, yên lặng nhìn Lý Ngang ba trăm sáu mươi độ không góc chết quay xong một bộ chân dung của bức tượng.
Sau đó còn chụp luôn ảnh siêu âm trên màn hình tinh thể lỏng, rồi chợt lấy ra giấy bút trực tiếp phác họa một hồi, cuối cùng quay người hỏi mấy vị đồng đội phía sau:
-Mấy người có ai có thiết bị nổ không? Loại có thể kích hoạt từ xa ấy?
-Hả?
John Joyce nghe vậy ngẩn ra một chút:
-Lấy làm gì?
-Chôn xuống cạnh pho tượng chứ làm gì.
Lý Ngang thuận miệng giải thích:
-Bức tượng này chuyên môn dùng đề thu thập tín ngưỡng thần lực, có lẽ vẫn khá quan trọng đối với Nữ Vương Băng Tuyết. Nếu hai bên đã biết rõ chỉ cần gặp là chém, mà hiện tại còn chưa thể trực tiếp phá hủy pho tượng, vậy thì sao không nhân cơ hội bây giờ thân phận còn chưa bị bại lộ, chôn một kíp nổ dưới chân pho tượng chứ.
-Tôi hiểu rồi.
Hai mắt John Joyce tỏa sáng:
-Chỉ cần như vậy, đợi đến khi hai bên đối đầu nhau là có thể kích nổ, phá hủy pho tượng, quấy rối nữ vương một chút.
Lý Ngang gật nhẹ:
-Không sai, mặc kệ pho tượng có thật sự quan trọng hay không thì nhiều thêm một lá bài tẩy luôn luôn tốt.
Thật ra Lý Ngang cũng có vài quả IED* và loại sâu đặc chủng có thể nổ, nhưng khoảng cách điều khiển hai thứ này lại có hạn.
*IED: viết tắt cho “thiết bị nổ tự chế”
Đợi đến khi bọn họ đi ra khỏi thị trấn hẳn sẽ không thể viễn trình phá hủy pho tượng được. Nhìn mọi người cũng không giống như sở hữu được mấy loại vũ khí hủy diệt hàng loạt như xe chuyên chở tên lửa đạn đạo tầm xa gì đó.
Yên Quỷ gật nhẹ:
-Tôi có đạo cụ khớp với yêu cầu.
Chỉ thấy hắn lấy ra một món…hơi đặc biệt từ trong balo ra.
Đúng là bom theo nghĩa đen, chính là tiểu vương và đại vương trong hai tấm bài poker J, K.
-Thứ này có thể nổ từ xa, mặc dù sức công phá không lớn nhưng hẳn có thể phá được pho tượng.
Yên Quỷ nhìn thấy mấy tầm mắt đau bi từ đồng đội, lặng yên nuốt xuống cách kích hoạt [Rót cho cô một ly thẻ bom Cappuccino] này.
Đợi sau khi Yên Quỷ chôn hai tấm thẻ bài dưới gạch lát sàn dưới chân pho tượng,
Một vài người chơi đã đến hiện trường để thu dọn một chút, đặt lại vị trí của những chiếc ghế dài, lại dùng máy ảnh và các thiết bị để chụp lại những hoa văn thủy tinh gì đó bên trong giáo đường.
Sau khi chắc chắn không để sót cái gì, mới dẫn người thợ đốn củi Frederic vẫn luôn hôn mê đến bây giờ rời khỏi giáo đường.
Lúc này, lúc này tiệc mừng ở trấn Hamelin đã sắp kết thúc rồi, trên đường cũng chỉ có một số người đi bộ.
Những người chơi tìm khách sạn để ở lại (sau khi Frederix tỉnh lại thì trả tiền), ban đêm bọn họ mặc đồ ra ngoài thu thập thông tin,
Trên cơ bản chính là tiến vào trấn trong Đồ Thư Quán, tra cứu sách lịch sử, chụp bản đồ và tìm kiếm dấu vết tồn tại của hệ thống sức mạnh siêu phàm trên thế giới này.