Chương 515: Bảy Bài Thơ Thiên Cổ! Tài Khí Ba Ngàn Dặm Vọt Đến Từ Đằng Đông! (1)
Có người nói yêu cầu mở hết sáu phong thơ còn lại ra, nếu không sẽ không phục.
Nói thế xong, Tôn Tĩnh An nhìn về phía đối phương hỏi.
"Mở ra thì phục sao?"
Tôn Tĩnh An hỏi.
"Mở ra xong, nếu mỗi phong thơ đều là thiên cổ danh thi thì chúng ta phục!"
"Nếu không, đây là lừa người..."
Đại tài mười nước lạnh lùng nói, thái độ kiêu ngạo không gì sánh bằng.
Nhưng mà tức khắc, trong đám văn nhân Đại Ngụy có giọng nói vang lên.
"Mở con mẹ ngươi ấy, mỗi một phong thơ phải là thiên cổ danh thi hả? Hứa huynh cho dù có là đại tài, cũng không thể làm đến mức mỗi một phong thơ đều là thiên cổ danh thi được!"
"Nếu đúng là thế thật, thì mười nước các ngươi có tư cách để xem à?"
Giọng này vang lên, đúng là cực kỳ tức giận.
Khốn khiếp, đã mở thơ rồi vẫn chưa phục, nhất định phải mỗi một phong thơ đều phải là thiên cổ danh thi? Ta nhổ vào mặt nhà ngươi, điều này sao có thể được?
Bảy bài thiên cổ danh thi, cộng với bài "Thương Tiến Tửu", vậy chính là tám bài thiên cổ danh thi?
Đùa sao? Ai cho đùa? Con mẹ nó, đúng là làm người ta tởm lợn mà, đúng là đám bẩn thỉu.
Nhưng người đó vừa dứt lời, tiếng Tôn Tĩnh An lần nữa vang lên.
"Lão phu đã nói, trật tự, người còn chửi rủa ở chỗ này, Đại Ngụy ta là nước lấy lễ nghi làm đầu, các ngươi thân là người đọc sách, còn là người đọc sách của Văn cung Đại Ngụy ta, tu dưỡng tiết chế đâu?"
"Người đâu, lôi người này ra ngoài, đuổi ra khỏi Ly Dương cung."
Tôn Tĩnh An nổi giận mắng, tình hình bây giờ ở đây, đại tài mười nước làm loạn lên là chắc rồi, ban đầu ông ta còn định thuyết phục mọi người, không ngờ được người một nhà còn ở đây gào thét, đúng là không coi bề trên ra gì hết, ngông cuồng không gì sánh được.
Bầu không khí này đều tại Hứa Thanh Tiêu khích ra.
"Ông!"
"Tôn nho! Thân ta là người đọc sách của Văn cung Đại Ngụy, đã từng lễ kính với ngài không gì sánh lại được, không ngờ rằng, ông cứ lặp đi lặp lại nhiều lần việc thiên vị đám văn nhân dị quốc này."
"Đại Ngụy ta đúng là nước trọng lễ nghi, nhưng cũng phải nhìn đối phương là ai, bọn họ không tôn trọng Đại Ngụy ta đến thế, bất kính đến như vậy, mà ông vẫn che chở đến cùng, nếu như Tôn Nho đã cố ý như vậy, thì hôm nay, ta sẽ rời khỏi Văn cung Đại Ngụy."
"Ta huỷ ý!"
Người này cất tiếng, sắc mặt hắn đỏ ửng lên, gân xanh nổi giần giật như muốn nổ tung, có lẽ vì đã uống vào một chút rượu, trông có vẻ mặt đỏ đến tận mang tai.
"Lớn mật!"
"Ngạo mạn!"
"Ngươi đã không học cho tốt sự khiêm tốn của Thánh Nhân, lại học đòi theo tên Hứa Thanh Tiêu kia, ngươi đâu, lôi ra ngoài."
Tôn Tĩnh An hoàn toàn phẫn nộ rồi, đây là nho sinh của Văn cung Đại Ngụy, không ngờ được lại như vậy, không nghe lời ông ta nói, thậm chí còn quay ngược lại áp chế ông ta, vậy cút ra ngoài cho ta.
"Tôn nho!"
"Không được!"
Mấy vị Đại Nho của Văn cung Đại Ngụy là người lên tiếng đầu tiên, bọn họ đã phát hiện người đọc sách ở Văn cung có vài phần không phục rồi, sinh ra oán khí, mặc dù Tôn Tĩnh An đang duy trì hình tượng Đại Quốc, nhưng vấn đề ở đây cũng đang làm phật lòng người của mình.
Vốn dĩ bọn họ đang mong thái độ của Tôn Tĩnh An đừng có cứng nhắc như thế, người một nhà với nhau ít nhiều cũng phải quan tâm đến tình cảm của nhau, dù sao thì ở đây cũng có người ngoài đứng đấy, nếu có nguyên người mình thôi thì mắng vài câu cũng chẳng sao, nhưng có người ngoài thì tóm lại cũng không tốt.
Tuy vậy, Trần Chính Nho vẫn không nói không rằng, ngồi yên.
Nhưng mà ngay sau đó, người này phá lên cười lớn, tức thì hạo nhiên chính khí trong cơ thể hắn cũng theo đó toả ra, mà hắn cũng giận dữ hét lên.
"Hôm nay, Lý Thủ Minh ta đây cũng hủy minh ý, tự rơi xuống Bát Phẩm, từ nay về sau không tuân theo ý của Chu Thánh, cũng không phải nho sinh Văn cung."
Giọng hắn tràn đầy quả quyết, sau đó, phất tay áo rời đi, chẳng cần tên nào lôi mình ra hết.
Dáng điệu người này khiến mọi người hoàn toàn rơi vào trầm mặc, một vài văn nhân Đại Ngụy trong lòng cũng nảy lên lửa giận, nhưng bọn họ không có dũng khí như người này, bởi vì dù sao thì bọn họ cũng là người đọc sách của Văn Cung Đại Ngụy, vả lại đối mặt cũng là một vị Đại Nho.
Không phải mỗi người đều có dũng khí như vậy, bọn họ có ước ao, nhưng bọn họ không dám làm.
Danh vọng của Thánh Nhân quá lớn, khái niệm tự huỷ có ý gì? Đây dường như là đại biểu cho việc cả đời này hắn không thể bước vào minh ý nữa rồi, hơn nữa cũng đắc tội với Văn cung Đại Ngụy, con đường làm quan tương lai cũng không tốt lắm đâu.
Cảnh này văn nhân Đại Ngụy giận mà không dám nói gì, mà trong nội tâm đám đại tài mười nước không gì sánh lại một chữ sướng, bọn họ sướng đến cực hạn, sướng đến mức đến cả ngón chân cũng không nén được phải xoè ra rộng hơn một chút.
"Tự mình sa đọa!"
Tôn Tĩnh An lạnh lẽo đến cực điểm buông một câu, ông ta cũng không thèm để ý đến một người tự huỷ minh ý, trái lại còn thấy đối phương đây là tự mình sa đọa.
Ngay sau đó, Tôn Tĩnh An tiếp tục nói.
"Giao thơ của Hứa Thanh Tiêu lên đây."
Ông ta nhìn về phía Trần Tinh Hà nói.
"Dựa vào cái gì?"
Ánh mắt Trần Tinh Hà lạnh lùng nói.
Ngươi là cái gì mà bảo ta giao? Ngươi là cái thá gì?
"Chuyện hôm nay liên quan đến bộ mặt của Đại Ngụy, nếu như ngươi không giao lên đây, e rằng chuyện hôm nay qua đi, người trong thiên hạ đều cười chê Đại Ngụy"
Tôn Tĩnh An mang vương triều quốc gia ra để doạ ép Trần Tinh Hà, ông ta biết Trần Tinh Hà không phục cũng sẽ không chủ động giao lên, cho nên mới dùng đến cách này.
"Kẻ thanh cao thì tự bản thân đã thấy thanh cao, sư đệ đã nói vậy, bất luận hôm nay có như thế nào cũng không được mở bức thơ thứ hai của đệ ấy ra, Tôn nho, chuyện hôm nay đã qua, đấu thơ là sư đệ ta thắng, sắc trời đã muộn rồi, Trần mỗ phải về thôi."
Trần Tinh Hà nói thế.
Nhưng theo đó, lời của đại tài mười nước vang lên.
"À há, thanh cao tự biết bản thân thanh cao? Ta sợ là các ngươi hãi rồi đúng không?"
"Hứa Thanh Tiêu cũng chột dạ, ngươi càng chột dạ hơn."
"Nếu thanh cao biết mình thanh cao, sao không dám mở ra."
"Không mở ra, thì các ngươi làm lộ đề, các ngươi lừa gạt... Chúng ta cũng sẽ không chấp nhận thắng thua ngày hôm nay!"
Đại tài mười nước đồng thanh nói, bọn họ cho rằng Hứa Thanh Tiêu nhất định không thể viết ra được nhiều bài thiên cổ danh thi được, cho nên mới có tự tin cùng với phấn khích như này.
"Trò cười! Một lũ ếch ngồi đáy giếng, chỉ biết ở trong đó kêu gào, nếu như mở những phong thơ này ra, ta sợ rằng sau này các ngươi không có mặt để gặp người nữa."