Người Chơi Hung Mãnh

Chương 516: Bảy Bài Thơ Thiên Cổ! Tài Khí Ba Ngàn Dặm Vọt Đến Từ Đằng Đông! (2)

Chương 516: Bảy Bài Thơ Thiên Cổ! Tài Khí Ba Ngàn Dặm Vọt Đến Từ Đằng Đông! (2)

Trần Tinh Hà cười khẩy mà nói, mà văn nhân Đại Ngụy khác cũng rất muốn mở miệng, nhưng dưới ánh mắt của Tôn Tĩnh An, cả đám chỉ có thể nuốt cục tức xuống câm lặng.
Bọn họ tủi thân lắm chứ, tủi thân vô cùng, thậm chí còn rất muốn như Lý Thủ Minh vậy, trực tiếp huỷ minh ý bỏ đi, nhưng bọn họ lại không làm được, chỉ đành hít một hơi thật sâu, cố hết sức kìm nén phẫn nộ ở trong lòng mình.
"Giao phong thơ lên đây đi, đừng để chuyện rối tung lên nữa, nếu không, đừng trách lão phu phải tận tay tới lấy."
Giọng Tôn Tĩnh An lạnh như băng vang lên.
"Tôn nho, ông hơi độc tài rồi đấy."
Trần Tinh Hà đúng là rất muốn chửi một câu chó Tôn, nhưng lời này nghẹn ứ không dám văng ra, dù sao đối phương là Đại Nho, là cấp trên, hô một tiếng lão Tôn đã coi như quá mức rồi.
Nếu chửi một câu chó Tôn thật, chắc mình tiêu tùng luôn quá.
"Kẻ sĩ trong sạch tự biết mình thanh liêm, nếu không sợ, sao không dám lấy ra? Hứa Thanh Tiêu chính là người đọc sách của Đại Ngụy, hơn nữa cũng là quan viên của triều đình Đại Ngụy, Thị Lang Hộ Bộ, nếu như hắn ở đây, e rằng cũng sẽ thuận theo tấm lòng của lão phu."
"Không thể thế này mãi được, để đại tài mười nước hiểu lầm hả? Đến lúc đó Đại Ngụy mất hết cả mặt mũi, đối với ai cũng đều bất lợi."
Tôn Tĩnh An nói như vậy, dù sao thì Hứa Thanh Tiêu cũng có ở đây đâu, một tên Trần Tinh Hà là cái thá gì chứ?
Nhưng lời này cũng khiến văn nhân Đại Ngụy đúng là tức điên lên.
Mang ra chẳng lẽ không mất mặt?
Hơn nữa đối phương là cái gì? Yêu cầu tất cả phong thơ ở đây đều phải là thiên cổ danh thi?
Bọn nó nói cái gì thì là cái đấy hả? Bọn nó muốn chúng ta giao thì chúng ta phải giao à? Mặc dù chúng ta là đại quốc, phải có phong thái của đại quốc, không nên thì không cần giải thích chứ?
Tại sao nhất định phải giải thích?
Trong lòng mọi người đều ôm một ổ lửa cháy, bọn họ rất khó chịu, vô cùng khó chịu.
Chuyện này không cam lòng, đúng là khiến người ta cảm thấy không thoải mái, quá buồn nôn.
"Trần huynh, mang ra đi."
Nhưng cũng vào lúc này đây, Mộ Nam Bình hít một hơi thật sâu, bản thân hắn cũng ngập tràn sự phẫn nộ, nhưng hắn hiểu được cục diện bây giờ, trừ khi Hứa Thanh Tiêu tự mình sang đây.
Nói cách khác, đối mặt với Tôn nho, không ai có cách nào hết, những người còn lại thật ra cũng có thể nói mấy câu, nhưng vấn đề ở chỗ đây là hội thi Thái Bình, do Văn cung Đại Ngụy chủ trì.
Nếu cứ như vậy, các Đại Nho ở Văn cung Đại Ngụy không nói lời nào, thì bọn họ không có tư cách để lên tiếng.
Nghẹn thì nghẹn, nhưng hết cách rồi, chỉ đành nhắm mắt lại thôi.
"Để ta mở."
Trần Tinh Hà nói, hắn hiểu được nỗi lòng của Mộ Nam Bình, bây giờ chỉ đành làm vậy thôi, dù sao thì ai bảo đối phương là Đại Nho đâu cơ chứ?
Nhưng có mở nhất định cũng phải tự mình mở, nhỡ đâu đối phương một phát xé tan luôn thì sao?
Nhỡ đâu may ra trong phong thơ này đúng là có một thiên cổ danh thi thì sao?
Hai bài càng tốt.
"Không! Để Tôn nho mở, ngươi là cái thá gì cơ?"
"Đúng thế, để Tôn nho mở, chúng ta tin Tôn nho."
"Tôn nho thâm minh đại nghĩa, chúng ta tin vào Tôn nho."
"Tôn nho, mặc dù cái tên Hứa Thanh Tiêu này có lừa thật hay không... Chúng ta cũng không trách tội Văn cung Đại Ngụy, bởi vì ngài đã cho chúng ta thấy, cái gì gọi là công bằng, cái gì là phong thái Đại Nho."
"Đúng thế, đúng thế, chúng ta chỉ tôn trọng mình Tôn nho."
Đám Đại Tài mười nước đều cất lời, bọn chúng không cho phép Trần Tinh Hà được mở, nhất định phải để Tôn Tĩnh An mở ra, thậm chí còn đủ lời khen nịnh vang lên.
Dù sao đây là Đại Ngụy, dù sao bọn họ cũng là người đọc sách, tôn trọng Chu Thánh nhất mạch, mà Tôn Tĩnh An lại là người nổi bật nhất ở Chu Thánh nhất mạch, là Đại Nho, cho nên bọn họ đúng là kính phục Tôn Tĩnh An thật.
Nguyên nhân không phục, là cho rằng hoàng triều Đại Ngụy hoặc triều đình lừa gạt họ... đối với Văn cung Đại Ngụy thì bọn họ vẫn tôn trọng, hơn nữa Tôn Tĩnh An đúng là đang giúp bọn họ thật, vì vậy khen mấy câu cũng là chuyện hết sức bình thường.
Quả nhiên những lời này vừa vang ra, trong lòng Tôn Tĩnh An sung sướng đến không gì sánh lại được, có thể được đại tài mười nước khen ngợi như vậy, mọi công sức ông ta bỏ ra ngày hôm nay cũng có được hồi báo.
Nghĩ tới đây, Tôn Tĩnh An nói thẳng.
"Giao cho lão phu đi."
Nói như vậy, Trần Tinh Hà không khỏi xiết chặt phong thơ trong tay, văn nhân Đại Ngụy từng người một đều bắn ánh mắt hung tợn về phía đám Đại Tài mười nước.
Đám người kia tất cả đều lộ ra nụ cười nhạt, nhưng sau nụ cười này cất giấu một thứ đắc ý, một loại khinh miệt và khinh thường.
Dường như đang nói, muốn đấu với ta? Chính người của các người còn đang giúp ta, các người là cái cóc khô gì?
Loại ánh mắt này khiến người ta cảm thấy kinh tởm, loại thái độ này cũng khiến bọn họ phẫn nộ cực kỳ, đáng tiếc, quá đáng tiếc, tiếc rằng Hứa Thanh Tiêu không ở đây.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều mong, mong Hứa Thanh Tiêu xuất hiện, sau đó sẽ diễn một tiết mực tức giận chửi thẳng vào mặt Đại Nho.
"Trần huynh!"
Mộ Nam Bình vỗ vai Trần Tinh Hà, đừng lấn cấn nữa, cảnh dưới mắt bây giờ đã như này rồi, không thể cãi lại được nữa.
"Ta có một điều kiện!"
Trần Tinh Hà bỗng nhiên cất lời.
Nói thế, mọi người có chút hiếu kỳ.
"Nói!"
Tôn Tĩnh Nam bình tĩnh nói.
"Nếu thơ ở trong sáu phong thơ này đều là thiên cổ danh thi, ta muốn tài tử mười nước phải quỳ xuống đập đầu nhận sai với sư đệ ta."
Trần Tinh Hà nói vậy.
Sắc mặt ngạo nghễ.
Dựa vào cái gì các ngươi bảo ta bóc thì ta phải bóc? Cái gì cơ? Các ngươi dám bảo sư đệ ta lừa hả...? Được, ta đây bóc thì bóc, nếu như không phải lừa thật, vậy phải quỳ xuống đập đầu nhận sai với sư đệ ta, được chưa?
Nhưng mà lời vừa rơi xuống, sắc mặt Đại Tài mười nước đã thay đổi.
"Ngươi nằm mơ!"
"Si tâm vọng tưởng!"
"Đập đầu nhận sai? Ngươi cho rằng đây là trò đùa của con nít hả? Đúng là buồn cười."
"Người đọc sách chúng ta đây, chỉ quỳ xuống lạy trời lạy đất lạy quân vương lạy phụ mẫu lạy thầy, quỳ xuống vì Hứa Thanh Tiêu? Hắn ta có tài đức gì?"
đại tài mười nước nói như vậy, giống như còn thi nhau cười mỉa không dứt.
Quỳ trước Hứa Thanh Tiêu? Ngươi đi mà nằm mơ đi.
Đúng thật, bảo người đọc sách quỳ xuống đập đầu, này đúng là quá quắt, Tôn Tĩnh An lạnh lùng lắc đầu nói.
"Như vậy không được, có nhục với văn nhân."
Ông ta đại diện cho tài tử mười nước nói thẳng.
Nhưng mà, Trần Chính Nho từ nãy giờ vẫn không nói gì bỗng lên tiếng.
"Sao lại không được?"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất