Chương 520: Bảy Bài Thơ Thiên Cổ! Tài Khí Ba Ngàn Dặm Vọt Đến Từ Đằng Đông! (6)
Hứa Thanh Tiêu mỉm cười, ba người cũng gật đầu, khen một câu rộng lượng.
Sau đó ba người trên thực tế là bám lấy Cố Ngôn nói lời xu nịnh suốt, chỉ nói được một hai câu với Hứa Thanh Tiêu, có ý cô lập hắn.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu vẫn giữ vững tâm trạng vui vẻ, nếu đối phương không để ý đến mình, thì Hứa Thanh Tiêu cũng không thèm để ý đến ba người họ.
Chủ ý của bọn họ rất rõ ràng, đơn giản là muốn kéo dài thời gian của mình, để mình không đi sang Ly Dương cung mà thôi.
Đáng tiếc, bọn họ tính sai hết rồi.
Nhưng thấy Hứa Thanh Tiêu thản nhiên như vậy, Cố Ngôn cũng có chút không vui, ba người này suy cho cùng cứ nói hươu nói vượn, vốn cũng không định nói đến chuyện guồng nước, khiến cho ông ta đau đầu không thôi, hơn nữa còn chuyện ở Ly Dương cung nữa.
Quả thật ông ta vẫn lo gặp chuyện không may.
Đến lúc này, lời của Cố Ngôn vang lên.
"Thủ nhân, nếu phải đợi lâu thế này, hay là ngươi cứ qua Ly Dương cung ngó thử đi, lão phu đã chuẩn bị kiệu riêng đưa ngươi sang Ly Dương cung rồi."
Cố Ngôn nói.
Nhưng chỉ một câu này thôi, ánh mắt của ba thương nhân đều xuất hiện sự khác thường, sau đó Cống Thương đứng ra nói: "Cố đại nhân, để ta đi hỏi thăm thử."
Ông ta nói, muốn đứng dậy đi hỏi.
Mà Cố Ngôn cũng gật đầu, không nói gì hết.
Nhưng đúng lúc Cống Thương đứng lên, bỗng nhiên trong lúc đó, trời cao bên ngoài sáng lên như ban ngày, hào quang kim sắc ùn ùn toả ra, bên ngoài cửa sổ cũng nhìn thấy ánh sáng vàng óng ở khắp nơi.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Có bắn pháo hoa à?"
"Đây là?"
Ba người thương nhân đại điện hơi tò mò, bọn họ cùng nhau đứng lên mở cửa sổ ra, trong nháy mắt hào quang rực rỡ chói mắt ùa vào trong nhã các.
Sau liền đó làm kèm theo tiếng Hứa Thanh Tiêu ngâm thơ.
Thiên cổ danh thi lại xuất hiện.
Chữ to vàng rực tụ lại ở trên bầu trời, sắc mặt mấy người không khỏi thay đổi một cách đột ngột.
Mục đích của bọn họ đến đây là để giữ chân Hứa Thanh Tiêu lại, đây cũng là nhiệm vụ được đằng trên nhắn nhủ, nhưng không ngờ được rằng tài hoa của cái người Hứa Thanh Tiêu lại có thể ở đằng xa đè bẹp Đại Tài mười nước ở trong Ly Dương cung.
Cái này! Đúng là khó về tưởng tượng ra được.
"Hứa đại nhân? Đây là thơ ngài làm? Thế nào mà giọng đọc cũng giống y chang vậy?"
Đại diện cho Huy Thương hơi ngạc nhiên, nhìn Hứa Thanh Tiêu.
"Hứa mỗ đã viết xong thư rồi nhờ sư huynh mang hộ ta sang Ly Dương cung rồi, có lẽ là do sư huynh ta đoán đề đoán chuẩn quá."
"Chư vị, nếu như thích hội thi thơ, hay là bây giờ để Hứa mỗ đưa chư vị sang bên Ly Dương cung, để thưởng thức thơ một cách trọn vẹn?"
Hứa Thanh Tiêu thản nhiên nói.
Mà nhìn cảnh bên ngoài, bao gồm cả Hứa Thanh Tiêu, Cố Ngôn mới có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm thật rồi.
Nói thật đến cả ông cũng sợ thật, sợ vì chuyện của bên Hộ bộ sẽ kéo chân Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng may mắn là, Hứa Thanh Tiêu còn có thủ đoạn cao thâm như thế, mình đúng là coi thường Hứa Thanh Tiêu rồi.
"Không, không, tài hoa của tiểu hữu, chúng ta đã sớm nghe tiếng rồi."
Mấy người bên ngoài cười nói bên trong mặt mày ủ ê quay về chỗ ngồi của mình, mà bên đại diện cho Cống Thương thì đi ra ngoài lấy thư nhà qua.
Những cũng lúc này, tài khí cuồn cuộn ùa vào người cũng khiến Hứa Thanh Tiêu có chút bất đắc dĩ.
Bây giờ hắn không cần tài khí, mà cần dân ý.
Cũng do dân ý ở trong cơ thể không còn nhiều nữa, so với dân ý hai ngày trước thì đúng là khác nhau như trời với đất vậy.
Đúng là ít thật.
Nhưng cũng không sao, dù gì dân ý ở trong cơ thể mình vẫn đủ dùng, thế này chắc mãi không thể xuất hiện thánh khí được nhỉ?
Khoảng chừng hai khắc sau.
Cuối cùng, đối phương cũng mang thư bên nhà đến, giao vào tay hai người còn lại, mỗi người một phần.
Ba lão già quan sát nội dung bên trong thư nhà.
Mà Hứa Thanh Tiêu cũng rất bình tĩnh.
Chỉ là sắc mặt của ba người càng ngày càng cổ quái, nội dung của bên thư nhà ra sao, Hứa Thanh Tiêu và Cố Ngôn cũng mù tịt, cho nên hơi tò mò.
Thời gian từng chút một qua đi, lại thêm một khắc đồng hồ nữa. Cuối cùng ba người đặt thư bên nhà xuống, gập gọn lại, cẩn thận cất vào trong phong thư.
Sao đó đại diện bên Tấn Thương nói.
"Cố thượng thư, trong tộc đã truyền thư, dân chúng địa phương không đồng ý việc thu gạt trước, nhưng trong tộc đã bàn với bách tính xong xuôi, chỉ muốn dựa theo giá cả đã thương lược trước, thêm..."
Ông ta còn chưa kịp nói xong.
Cùng lúc đấy, hào quang vàng rực rỡ ở bên ngoài càng bùng lên đậm hơn.
Vào lúc đó, Hứa Thanh Tiêu khẽ nhăn mày.
"Thế nào lại mở phong thơ thứ hai ra rồi?"
"Hay nói cách khác, là có người cũng viết được thiên cổ danh thi?"
Trong lòng Hứa Thanh Tiêu cũng tò mò, nhưng nghe thấy giọng ngâm thơ của mình, Hứa Thanh Tiêu hiểu được đấy là do mở phong thơ thứ hai.
"Đây là!"
Đại diện cho bên Tấn Thương nhìn ra bên ngoài, trầm ngâm một câu, chuẩn bị nói tiếp, nhưng đột nhiên, hào quang vàng rực lại đậm thêm, một tiếng nổ ầm ầm vang lên.
Bấy giờ.
Hứa Thanh Tiêu không nhịn được vùng dậy, tự mình mở cửa sổ ra, nhìn về phía kinh đô Đại Ngụy.
Toàn bộ kinh đô đều được hào quang kim sắc ấy gột rửa, ba bài thiên cổ danh thi ở trên vòm trời giống như ba mặt trời vậy, chiếu rọi muôn nơi.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Hứa Thanh Tiêu nhíu mày, hắn cố ý giấu tài khí bên trong thơ, vốn định để Trần Tinh Hà mở một bài, thắng xong, ngày mai lại mở thêm một bài nữa, suýt xoát ba bài thiên thủ danh thi kết màn.
Nhưng sao lại mở một mạch ba bài rồi?
Chuyện này kỳ lạ quá.
Còn chưa để Hứa Thanh Tiêu phản ứng lại kịp, thì bài thiên cổ danh thi thứ tư đã xuất hiện.
"Không thể nào!"
Trong lòng Hứa Thanh Tiêu hô lên một câu, bốn bài thiên cổ danh thi xuất hiện e rằng Ly Dương cung sẽ sập mất.
Càng quan trọng hơn là mình cũng không cần nhiều tài khí đến như vậy nữa.
Tài khí quá nhiều, đối với việc tu luyện của mình sẽ càng rắc rối hơn.
Nghĩ tới đây, Hứa Thanh Tiêu dùng thánh khí chuông Bát Hoang trong cơ thể, dùng Hạo nhiên chính khí của bản thân ép hết tài khí xuống, tránh gây ra chuyện sai lầm lớn.
Tài khí kinh khủng bị Hứa Thanh Tiêu trong một hơi nạp hết vào trong cơ thể, việc này người trần mắt thịt không thể nào nhìn thấy được, đến cả Đại Nho cũng không thể phát hiện ra.
Cũng chưa đến một lát sau.
Sắc mặt Hứa Thanh Tiêu đột nhiên trở nên vô cùng khó coi.
"Mở hết?"
Tài khí đáng sợ vậy lấy tình hình mắt thường không thể nhìn ra được, giống như đại dương mênh mông vọt thẳng vào trong cơ thể mình.