Chương 525: Kẻ Núp Sau Màn Đáng Sợ (4)
Nhìn thấy chuông Bát Hoang, Trần Chính Nho không khỏi khen ngợi một tiếng, nhưng hôm nay ông có chuyện quan trọng muốn tìm Hứa Thanh Tiêu, bởi vậy không thể tán chuyện với nhau được.
"Trần đại nhân có chuyện gì?"
Hứa Thanh Tiêu không lãng phí thời gian, đi thẳng vào trọng tâm.
"Thủ Nhân, lão phi hỏi ngươi, Thái Bình thi hội lần này ngươi cảm thấy thế nào?"
Trần Chính Nho hỏi Hứa Thanh Tiêu.
"Văn đàn Đại Ngụy đúng là xuống dốc thật."
"Nhưng xuống dốc một cách rất kỳ lạ, Thanh Tiêu không biết sức mạnh thật của văn đàn Đại Ngụy, nhưng chắc chắn không yếu thế được, văn nhân xếp trong mười người đứng đầu, ngoại trừ ngày đầu tiên ra, sau đó phải có một, hai người lọt vào chứ, kể cả ngày đầu tiên cũng không thể nào chỉ có năm người được."
"Thêm cả khí thế của đại tài mười nước lần này hừng hực như thế, theo lẽ thường thì bọn họ phải tôn trọng Văn cung Đại Ngụy, kính lễ Đại Ngụy, nhưng những tên văn nhân đấy bấy giờ dường như ngay từ đầu đã không quan tâm đến Văn cung Đại Ngụy, cũng không quan tâm đến Đại Ngụy."
"Dựa theo cách hành động trắng ra như thế, bình thường đấy là những chuyện văn nhân đã nhập minh ý sẽ không bao giờ làm, phong thái thì mất hết bản chất nho giả, không giống văn nhân, ngược lại còn giống như con buôn."
Hứa Thanh Tiêu vạch trần vấn đề ở trong đó, ba vấn đề này mang đến cho hắn cảm giác nghiêm trọng nhất.
Rõ rành rành là Văn cung Đại Ngụy, có ai không phải thiên kiêu chi tử? Vả lại còn có tứ đại thư viện, tương đương với bốn học phủ đứng đầu Đại Ngụy, bên trong bản thân mỗi người đều tồn tại thiên phú Nho Đạo.
Là một người đọc sách có đầu óc rộng mở, sao ở Thái Bình thi hội lại không ai ra gì hết, kết quả vẫn là dựa vào mình ngăn cơn lũ lớn.
Có thể phác hoạ ra được nếu như mình chưa từng xuất hiện, lần này Đại Ngụy mất mặt to rồi.
Còn gì mà xưng Nho Đạo chính thống, Thánh Nhân nhất mạch nữa? Tất cả đã thành trò đùa cho thiên hạ.
"Đúng."
"Văn đàn Đại Ngụy đúng là xuống dốc rồi, việc này cũng bình thường, dù sao cũng bị Bắc Phạt ảnh hưởng, nhưng, cho dù có bị ảnh hưởng ra sao, cũng không bị bêu rếu ở Thái Bình thi hội này được."
"Về phần đại tài mười nước, đúng là bọn họ có vẻ gì đó khác lạ thật, nếu ngược lại là Thái Bình thi hội trước, bọn họ gặp lão phu nhất định sẽ lễ bái không gì sánh được, trong ánh mắt đều sẽ chứa sự kính trọng.
"Tác phong hành sự ở Đại Ngụy cũng sẽ biểu lộ rõ sự khách sáo, thậm chí đối mặt với văn nhân Đại Ngụy, cũng khéo léo lấy lòng, nhưng năm nay lại không giống thế, bọn họ có vẻ hơi ngông cuồng."
"Ánh mắt chứa kiêu ngạo, phong thái cũng thay đổi hoàn toàn, chuyện xảy ra ở hội thi lần này, từ khi Đại Ngụy kiến quốc chưa bao giờ xảy ra, đừng nói là Đại Ngụy làm sai, Đại Ngụy có làm sai thật cũng bọn họ cũng không dám nói ra."
"Ngươi có biết tại sao không?"
Trần Chính Nho gật đầu, đồng thời trả lời mấy câu hỏi của Hứa Thanh Tiêu.
"Tại sao ạ?"
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
"Cội nguồn của Chu Thánh là Đại Ngụy."
"Văn nhân thiên hạ xưa, coi Văn cung là thánh địa, văn nhân Đại Ngụy là môn đồ Thánh nhân."
Trần Chính Nho khi nói đến đây, toát ra vẻ kiêu ngạo không gì sánh được, đồng thời cũng vô cùng tự tin.
Về điểm này, Hứa Thanh Tiêu không thể không thừa nhận được.
Ảnh hưởng của Thánh Nhân dữ dội đến như thế nào?
Lời của bản thân mình vốn không làm nhục Thánh, cũng không phải không có tôn trọng Thánh, nói cho cùng thì không muốn đi theo Chu Thánh nhất mạch, mà lựa chọn sáng lâp ra một học phái thuộc về mình, này thật ra cũng không có vấn đề gì hết.
Ít nhất thì khi Chu Thánh vẫn chưa thành thành Thánh, có rất nhiều người đều khai sáng học phái cho riêng mình, mà học phái của Chu Thánh cũng theo đó đánh bại tất cả.
Nhưng sau khi Chu Thánh trở thành Thánh Nhân đời thứ năm, tất cả học phái đều biến mất sạch, thay vào đó là một thứ cuồng nhiệt, một thứ cuồng nhiệt của văn nhân khắp thiên hạ.
Sức hấp dẫn của nhân cách Chu Thánh, Hứa Thanh Tiêu không thể phủ nhận được, thậm chí dùng cách khác để nói, nếu mình ở cái thời kia, dù có mang theo vô số bài thơ e rằng cũng không thể tranh nhau phát sáng với Thánh Nhân được.
Đó là sức hấp dẫn của Thánh Nhân.
Vì thế những lời này của Trần Chính Nho, Hứa Thanh Tiêu đương nhiên tin, cũng đồng ý.
Nhưng nếu là như vậy, thế thì Thái Bình thi hội lần này xảy ra vấn đề lớn thật.
Còn chưa để Hứa Thanh Tiêu tiếp tục hỏi, Trần Chính Nho lại nói hết chân tướng Thái Bình thi hội ngày hôm nay cho Hứa Thanh Tiêu nghe.
Kể cả Tôn Tĩnh An quở mắng văn nhân Đại Ngụy ra sao, thiên vị đại tài mười nước thế nào, đều nói hết, không có chút thiên vị Đại Nho nhà mình, cũng không bôi đen.
Chỉ nói nói hết những chuyện cần nói từ đầu đến cuối thôi.
Chờ Trần Chính Nho nói xong, lông mày Hứa Thanh Tiêu càng nhíu lại thật chặt.
"Không đúng!"
"Không thể nào như vậy được!"
"Tôn Tĩnh An là Đại Nho Văn Cung, ông ta tôn kính Chu Thánh, minh ý thánh đạo, lập ngôn duy Thánh, di thư truyền thánh, tính cách hơi lãnh đạm."
"Đối với nho sinh Đại Ngụy có lẽ sẽ có chút lạnh nhạt cao ngạo, chuyện này rất bình thường, nhưng ở cái tình huống đó, ông ấy không nên làm như vậy, cũng biết mình không thể làm như vậy."
"Khiến nho sinh Văn cung tức giận, kết quả cũng không có chỗ lợi nào hết, mặc dù đang giữ bộ mặt cho Đại Ngụy nhưng hơi quá đáng rồi."
Hứa Thanh Tiêu nhíu mày, sau khi nghe những lời Trần Chính Nho kể lại xong, hắn đúng là hơi khó hiểu thật.
Biết Tôn Tĩnh An kiêu, hơn nữa còn cố chấp cứng nhắc, nhưng thân là Đại Nho, tuổi tác cũng ở cái tầm này rồi, không thể ngu dốt như vậy được, dùng mọi cách để chở che đại tài mười nước, còn trách mắng văn nhân Đại Ngụy.
Thế không phải tự rước lấy phiền phức à?
Không phù hợp hành vi lời nói của một vị Đại Nho chút nào, cho dù là người bình thường, cũng không làm như vậy.
Hứa Thanh Tiêu lẩm nhẩm, hắn đang phân tích.
Mà Trần Chính Nho không nói gì cả, cho đến khi Hứa Thanh Tiêu nghĩ hàng trăm lối cũng chưa ra thì giọng của Trần Chính Nho vang lên.
"Có người muốn cướp Văn cung."
Giọng của Trần Chính Nho rất bình tĩnh.
Nhưng lời bình tĩnh này, nghe vào trong tai Hứa Thanh Tiêu như tiếng sấm rền.
Trong vô thức hắn đã gạt đi, nhưng kết hợp với những lời vừa nãy của Trần Chính Nho, giống như đúng là có chuyện đó thật.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu buột miệng.
"Cướp Văn cung?"
Hắn nuốt nước bọt một cái, trong ánh mắt in chình ình hai chữ không tin.