Người Chơi Hung Mãnh

Chương 526: Kẻ Núp Sau Màn Đáng Sợ (5)

Chương 526: Kẻ Núp Sau Màn Đáng Sợ (5)

Văn cung Đại Ngụy, sinh ra từ năm trăm năm trước, vào lúc Chu Thánh còn tại thế.
Tại sao lại xuất hiện ở trong kinh đô Đại Ngụy? Là vì sau khi Văn cung hiện ra, kinh đô được rời về đây, đó chính là uy danh của Thánh Nhân.
Từ đó, dần dần về sau, văn nhân Đại Ngụy đều xưng là môn đồ Thánh Nhân, tha hương đến nơi đất khách quê người vẫn đều ngẩng đầu ưỡn ngực.
Mà ngày nay đã qua năm trăm năm rồi, Văn Thánh đã mất, nhưng Văn Cung vẫn lưu giữ ở đây, người đời sau vẫn luôn dùng tài khí để bảo dưỡng Văn cung.
Có thể nói, dân chúng và văn nhân Đại Ngụy từ trên xuống dưới, kiêu hãnh lớn nhất, không phải sức mạnh quân sự, cũng không phải sức mạnh kinh tế, mà chính là Đại Ngụy sinh ra được một vị Thánh Nhân.
Từ cổ chí kim có bao nhiêu vương triều hưng thịnh? Có bao nhiêu vương triều sinh ra được Thánh Nhân?
Đây chính là sự hãnh diện tinh thần, chính là thứ để trăm dân muôn họ Đại Ngụy lấy làm kiêu hãnh.
Nhưng bây giờ Trần Chính Nho lại báo cho biết, có người muốn cướp Văn cung đi, bằng với muốn cướp cái Nho Đạo chính thống này, thế thì sao được?
"Trần nho, chuyện này không thể nào."
"Chu Thánh ở kinh đô ngộ đạo thành thánh, sao cướp đi nổi?"
Hứa Thanh Tiêu không xưng đại nhân, mà xưng Trần nho, đại biểu cho việc dùng thân phận nho sinh nói chuyện với nhau.
"Do Chu Thánh du lịch khắp các nước, từng truyền đạo Thánh Nhân."
"Tranh đoạt Thánh Nhân, thật ra vẫn xảy ra, nhưng Đại Ngụy sau khi sinh ra Chu Thánh, cũng sinh ra vô số kẻ có tài, trấn áp văn nhân thiên hạ."
"Ví dụ như Thái Bình thi hội, nếu mà Văn cung Đại Ngụy cứ dần dần suy thoái thì sẽ có người xông lên tranh lời mà nói."
"Lúc này đây lão phu cảm thấy có người đằng sau màn giật dây."
Trần Chính Nho bình tĩnh trả lời.
Khiến Hứa Thanh Tiêu câm miệng không đáp lại được.
Đúng vậy, Chu Thánh ngộ đạo ở trong kinh đô Đại Ngụy, hơn nữa còn là con dân của Đại Ngụy, nhưng vấn đề ở chỗ, bản thân Nho Đạo là dạy cho khắp thiên hạ, bất luận là kẻ nào cũng có tư cách học Nho Đạo, chỉ cần có tấm lòng học thôi.
Tất nhiên Chu Thánh cũng sẽ đi đến từng quốc gia một để truyền đạo, để cho học phái của mình được phát sáng rực rỡ, đây là việc từng vị Thánh Nhân nào cũng sẽ làm.
Mà cách làm đấy cũng sẽ đẫn đến nhiều tranh cãi, không thể nói ngài ấy là người của quốc gia ngươi thì chính là Thánh Nhân của mình quốc gia ngươi, vì Thánh Nhân không có phân chia ranh giới giữa các nước.
Bản thân Thánh Nhân cũng nói như thế.
Và Thánh Nhân chính thống đại diện cho Nho Đạo chính thống, ai muốn trở thành Nho Đạo chính thống, đối với quốc gia mà nói, là một loại tinh thần hùng mạnh, do dân ý tụ lại, có sự giúp đỡ cực lớn đối với sự phát triển của quốc gia.
Đây chính là sự tranh đoạt về tinh thần.
"Dám mưu tính lên tận Văn cung, rốt cuộc là người tai to mặt lớn thế nào chứ?"
Hứa Thanh Tiêu bật lời.
Hắn thật sự không nghĩ ra được rốt cuộc đây là kẻ nào lại có gan to đến thế.
Nếu như Văn cung Đại Ngụy bị mang đi.
Đối với Đại Ngụy thì đấy là đả kích chí mạng, không kém gì lại mở ra lần Bắc Phạt thứ hai, hơn nữa với tình huống bây giờ, không khéo lại mở thêm lần Bắc Phạt nữa.
Nói vong quốc thì hơi quá, nhưng chắc chắn Đại Ngụy không thể quay trở về lúc hưng thịnh được, cũng sẽ vì thế rời khỏi màn kịch sân khấu bán muối ngay.
Chuyện này quá lớn rồi.
"Không rõ lắm."
"Nhưng có thể biết được, gốc gác người này rất khủng bố, mười người Hoài Ninh Thân Vương cũng không ăn thua gì."
Trần Chính Nho nói, ông cũng không rõ đó là ai lắm, nhưng có điều có thể xác định được rõ nhất chính là thân phận của kẻ này vô cùng đáng sợ.
Mười tên Hoài Ninh Thân Vương cũng không bằng một mình kẻ đó á.
Hứa Thanh Tiêu im bặt.
Hắn cảm thấy Trần Chính Nho chắc đã lựa ra được người rồi, nhưng ông ta không dám nói mà thôi, cũng không thể tự nói cho mình biết, chuyện này mà để mình biết được không phải là chuyện tốt lành gì.
"Không phải."
"Nếu có người muốn cướp Văn cung Đại Ngụy thật, không phải thế này được?"
"Thế thì rõ quá."
Hứa Thanh Tiêu vẫn lắc đầu một cái, không muốn tin vào sự thật này.
"Không!"
"Bởi vì rõ quá như thế, mới xác định được rõ ý đồ của đối phương."
"Vả lại ngươi biết sao lại rõ thế không?"
Trần Chính Nho hỏi vậy.
"Vì sao?"
"Guồng nước ư?"
Hứa Thanh Tiêu phản ứng lại là hỏi, nhưng ngay lúc đó đã liên tưởng đến.
"Đúng thế!"
"Công trình guồng nước."
"Thứ đó có lợi cho dân, có thể khiến Đại Ngụy từ từ quay về thời đại thịnh, với cả còn một lý do khác khiến bọn chúng không thể không ra tay một cách gấp gáp như thế."
Trần Chính Nho gật đầu, nhưng có một điều mà Hứa Thanh Tiêu không để ý tới.
"Là gì ạ?"
Hứa Thanh Tiêu tò mò hỏi.
"Đại Ngụy trải qua nhiều lần khổ cực mới sinh ra được một đại tài vạn cổ như ngươi."
Trần Chính Nho gằn từng chữ một.
Những lời này, ông không có một chút khen ngợi nào, mà là lời phát ra từ tận đáy lòng.
Công trình guồng nước, đương nhiên sẽ lợi nước lợi dân, khiến một vài người cảm thấy bị uy hiếp, nhưng nguyên nhân thực sự để bọn chúng không thể không ra tay chính là Hứa Thanh Tiêu.
Một đại tài vạn cổ.
Tuyệt thế văn chương, giận dữ mắng Đại Nho, đại náo Hình bộ, nổi giận chém quận vương trừ gian diệt ác, lòng hướng về dân, công trình guồng nước vì nước lợi dân, đỉnh điểm là ở trên Thái Bình thi hội hôm nay, bảy bài thơ đè chết mười nước, tài khí từ đằng đông ập đến dài ba ngàn dặm.
Lại còn mới hai mươi tư tuổi, mới nhập học có một năm đã lên đến Lục Phẩm chính nho.
Vớ đại một việc ra cũng có thể biến người ta thành kẻ hô mưa gọi gió.
Một mình Hứa Thanh Tiêu làm ra được nhiều chuyện như vậy, lúc này mới có hai mươi tư tuổi thôi, nếu như lại cho Hứa Thanh Tiêu thời gian mười năm nữa.
Đại Ngụy sẽ trở nên như thế nào? Có dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra được.
"Nhưng ngươi cứ yên tâm, tạm thời bọn chúng không dám động đến ngươi, ít nhất bây giờ sẽ không động đến ngươi."
"Thậm chí bọn chúng còn nguyện ý lôi kéo ngươi, nhưng hôm nay lão phu nới với ngươi nhiều như thế, cũng không phải muốn lôi kéo ngươi, chỉ đơn giản là nói cho ngươi biết mà thôi."
"Bởi vì lão phu tin ngươi, ngươi lập ngôn vì bách tính, mỗi một việc ngươi làm, trong mắt lão phu nhìn ra được lòng của ngươi buộc chặt lấy Đại Ngụy."
"Lòng buột chặt lấy trăm họ muôn dân khắp thiên hạ, mà trước đây lập ngôn của lão phu cũng vì bách tính thiên hạ, cho nên lão phu tin ngươi không điều kiện."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất